[Truyện ngắn] Yêu cháu gái hiệu trưởng (Chap 7 – Tiếp)
update 3/9. Tối qua bị bọn bạn nó chút rượu say quá @@ dư âm vẫn còn đến sáng báo hại đi trên đường mắt nhắm mắt mở tý đâm vào con bé học Chuyên xinh vãi đạn (tham quớ ). Ngày hôm nay chẳng có gì đặc sắc để kể cả vẫn là ngày học bình thường như bao ngày bình thường khác, hiện tại mình đang ở quán điện tử gần trường (học sinh mà) tính viết 1 chút update cho câu chuyện “yêu cháu gái hiệu trưởng” này đỡ nhạt. Tuần này trường của Bảo chỉ tập rượt cho ngày khai giảng sắp tới nên việc học cũng gián đoạn tạo thêm điều kiện cho mình ra các part nhanh hơn . Chuyện của tình cảm của mình vẫn bình thường sắp mừng ngày yêu nhau được 1 tuần . Người yêu của Trinh khá đẹp trai, mình đã từng xem mặt rồi, cao hơn mình chút, học chuyên Toán cùng trường “em” (vẫn hơi ngại ngùng gọi Trinh như vậy). Không biết Trinh có yêu Thắng không nhưng mong “cậu” hãy quên mối tình Học Sinh THPT ngây dại này và quyết tâm học hành, mình tin cậu sẽ đạt được ước nguyeejm của mình, xin chào tạm biệt và quyết thắng
p/s: mọi người đọc chuyện nhớ rate cho mừn nha, không là :gạch:
**********************
Tiếng vỗ tay của lớp, giọng nói của cô CN tất cả ù ù dần trong tai mình, tim mình đập tình thịch trong giây phút đó
*Bình tĩnh nào, bình tĩnh cô chưa biết chuyện đâu*
*Thôi chết mợ nó rồi*
*Trưa này con không về rồi*
Tất cả những suy nghĩ linh tinh bỗng nhiên xuất hiện dồn dập đến, chân tay bủn rủn, tai ù đi, mọi thứ shut down trong giây lát. Chợt có tiếng cô củ nhiệm đưa mình trơ lại
– Ủa Bảo sao Em gái chưa ngồi? – cô cố gắng mở nụ cười gượng ép
Chợt bừng tỉnh lại, ngó quanh lớp, mình ngơ ngác gãi đầu.
– Dạ…
Chợt thấy quanh lớp mọi con mắt đổ dồn về phía mình, phía cuối 3, 4 thầy cô nhìn về phía mình cười nhẹ, thôi chết cả cô T nữa!!! Thôi rút nhẹ, mình ngồi xuống, mặt mày nóng bừng vì ngại và cũng vì… sợ!
– Vâng, một tình huống khá hài hước của bạn Bảo, rồi chúng ta bắt đầu bài mới, mời các Em gái mở SGK bài “Tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ”
Thề với mọ người, bài này cô giáo cho ôn lại 3 lần. bây giờ mình vẫn nhớ rõ, chắc là biết có cô hiệu trưởng dự giờ nên mới học nhìu như zậy =.=! (cô ơi tha lỗi choa Em gái ^^)
Lật đật giở sách trong cặp ra, tiện thể liếc cô T một cái, chẳng biết mình làm vậy để làm gì nữa @@.
– Trước khi vào bài học cô muốn hỏi vài câu về bài trước
Cô cắm lap vào dây máy chiếu, hiện lên bảng
Câu 1: Anh/chị hãy chỉ ra các yếu tố ngoại cảnh.. bla..bla
Ế ế câu này trong sách mà, khà kàh câu này mình thuộc lòng cả câu hỏi lẫn trả lời luôn, mình tự mừng thầm trong lòng. Mấy đứa con gái cũng bắt đầu dơ tay xung phong, mấy thằng đực rựa thì… ngồi im thin thít (con trai lớp mình kém Văn với Anh nhất, Toán thì học giỏi vãi cả ra, chẳng hiểu chúng nó đăng kí vào khôi D ngắm gái à?!). Mình cũng không kém phần “long trọng”, dù gì thì dau này về nhà vợ cũng được cô T khen là “Thằng cu này học giỏi Văn phết” =)) (viết đến đây chợt thấy vui vui ^^).
Cô đảo mắt 1 lươt quanh lớp, mỉm cười nhẹ cô nói
– Uhm… hôm nay cô gọi những bạn ít giơ tay nhé – Đệch, kiểu này là ko gọi mình nữa ròi =.=
– Mời bạn A nào!
Haizz, mình thở dài chán trường. Thôi kệ câu sau khó chút cho khẳng định mình vậy, tự an ủi mình như vậy. Nhưng không, hôm nay cô bực mình vì cái tội đầu giờ hay sao mà cả 4 câu mình đều dơ mỏi tay mà không gọi @@. Tiết học bắt đầu, những dòng phấn cô bắt đầu lướt nhẹ trên bảng, cô viết ít, chủ yếu mấy cái thông tin thêm bổ trợ cho màn hình máy chiếu bên cạnh. Trong giờ học, cuối cùng mình cũng được dơ tay phát biểu khá nhiều, hầu như lần nào dơ tay cũng được gọi làm cho mình được thể hiện đôi chút tài năng “gieo gió bão” =)) . Tuy tiết học thường mình vẫn dơ tay nhưng tuần xuất hôm nay tăng lên gấp đôi, lý do được hợp lý hóa vì sao? thì mọi người mọi người biết rồi đấy ^^.
45 phút tiết học kết thúc bởi tiếng trống báo hiệu hết giờ văn, 45 được “diễn” vai thằng-này-học-giỏi-văn trước cô T. Gíao viên đi hết mình ngồi thừ ra đấy thở dài.
Chợt suy nghĩ về mối tình của mình và em, trớ trêu quá… yêu cháu gái hiệu trưởng ư? Mình gan quá =)), có lẽ một lúc nào đó gia đình Em gái cũng biết thôi… haizz… kệ má nóa. Thở dài, vâng lại thở dài, đôi khi ta thở dài để nhẹ nỗi lòng, thở dài để gặp sang 1 bên, khi nào đó bạn không còn thở dài được nữa, bạn phải đối mặt với nó…
Nhắn 1 tin với em
– Ty anh ra truong Em gái ve cug nhau nha
2 trường cùng đường nhau, nhưng mình hay đi đường của Học Sinh THPT trường mình hay đi, Học Sinh THPT Chuyên cũng có đường riêng nhưng đều gặp nhau ở ngã tư, 2 trường hơi “cạch nhau” vì bên Chuyên đá bóng giỏi hơn trường mình còn học hành thì gần như ngang nhau nên tranh dành chức trường chuẩn của tỉnh là lần nào 2 trường cũng giáp mặt. Trở lại truyện
30p sau Em gái chợt rep lại
– Uhm, sao hum nay tot thia?
– Hihi, co chuyen nay can hop gia dinh gap =))
– Oe -.-! thoi di nha, ty uong tra sua nhe, hihi )
– Chai ai (chài ai) luc nao cung an vat, uhm kho lam, hom nay anh hoc 4 tiet thui, truong Em gái cung v ah?
– Uhm nhung Em gái trao doi voi gv cai nay nen doi Em gái them vai phut nhe, mih uong quan cu nhe, ngon lem!
Mình đọc được tin, cất máy vào túi, ra ngồi chơi siêu nhân với mấy thằng =)). Mình và Em gái là thế mà, không cần quá tỏ ra “sến” bằng lời nói như mấy đôi kia, chỉ cần hành động, khi cần nhau ắt hẳn mình sẽ đến ngay cạnh Em gái và Em gái cũng vậy!