Trớ trêu – Kì cuối
Đau? Tất cả bọn họ bây giờ đều đau, ai cũng có những tâm trạng của riêng mình…
Mùa đông năm nay thật lạnh. Không còn ai nhắc nhở
Nhung quàng thêm khăn mỗi khi ra ngoài, không còn ai để Nhung chia cho một nửa
cốc cacao nóng, cũng chẳng có ai thức suốt đêm an ủi nó qua điện thoại, không
còn ai cần đến “khuôn mặt hề” của nó mỗi khi gặp chuyện buồn. Nó thấy nhớ những
lúc nó và Thư khi chưa có chuyện gì xảy ra quá. Có thật là tình yêu luôn khiến
người ta hạnh phúc? Nếu vậy thì không thể trách người ta lao đầu vào yêu, mải
miết tìm kiếm rồi nắm giữ, đến nỗi bất chấp những vết thương tự gây ra cho mình
và người khác. Thư cũng thế, Nhung không thể trách. Nhưng thật ra Thư làm vậy
là đang tự đẩy mình xa vòng hạnh phúc, hạnh phúc mà Thư nghĩ mình đang có chỉ
là thứ hạnh phúc ích kỉ, hạnh phúc chỉ biết đến mình mà thôi. Hạnh phúc thật sự
là khi được nhìn thấy những người mà mình yêu quý hạnh phúc. Có mấy ai hiểu được
điều ấy? Chắc là không nhiều, vì thế lại càng khó mà trách Thư. Vậy thì ai có lỗi
trong tất cả? Là anh bỗng nhiên biến mất, là Vinh đã đến sau, hay chính là
Nhung đã có cả hai bóng hình trong tim? Có lẽ là nó, vì nó nên mọi thứ mới trở
thành thế này. Từ đầu đến cuối, nó đã ỷ lại quá nhiều vào người khác, biết nhận
nhiều hơn là cho đi. Bây giờ có muộn quá không khi nó muốn làm gì đó cho anh,
cho Vinh và cho Thư? Đã muộn rồi, nhưng không hẳn là kết thúc, chỉ cần nó cố gắng
thôi. Vậy thì nó cũng sẽ tham gia cuộc thi “Lời trái tim”, để gửi những gì thân
thương nhất cho người nó yêu quý, để nó không phải hối hận khi vuột mất bất cứ
thứ gì.
***
Với con số gần bốn nghìn thí sinh tham gia thì cơ hội
để lọt vào top 100 người qua vòng loại là cực kì khó khăn. Mới nghe qua thì tưởng
lấy được cặp đôi M147 dễ dàng, nhưng nghĩ vậy là đã đánh giá thấp tập đoàn TKM
rồi. Chiêu câu khách “ai tham dự cũng có
quà, bất kể có được giải hay không” đã làm sôi sục giới Học Sinh THPT, sinh viên.
Để “moi” được chút quà tặng cỏn con của tập đoàn này không phải dễ, ngoài việc
khống chế số người lọt vào vòng trong thì món đồ tự chọn của những người trượt
cũng chẳng phải dễ xơi. Sau một tuần gửi bài dự thi, Nhung đã phải thót tim chờ
đến khi thông báo kết quả, thật là may mắn, cuối cùng nó cũng đã lọt vào trong.
Mà không chỉ riêng nó, cả ba người còn lại đều qua vòng này. Nhưng, càng ngày
nó càng cảm nhận rõ hơn những thay đổi…
– Đây, cái này của em. – Thành chìa chiếc điện thoại
trước mặt Nhung, cười. – Em đổi điện thoại lấy máy nghe nhạc rồi đúng không hả?
Nhung cười, dịch sang một bên nhường chỗ cho anh.
Đúng, nó đổi phần thưởng rồi, thì nó mơ ước một chiếc NS mà, với lại cũng có biết
tặng một chiếc cho ai đâu.
– Ừm, nhưng Em gái có gọi cho ai đâu mà cần nó.
– Không gọi thì nhận. Anh muốn biết Em gái đang ở đâu,
làm gì, chứ cứ như tối hôm nọ phải chạy khắp nơi tìm em.
– Em đã xin lỗi rồi còn gì… – Nó nói nhưng rồi cũng
nhận lấy chiếc điện thoại hình bán nguyệt màu hồng phớt, ngắm nghía những nút ấn
trong suốt và màn hình cong cong.
– Em có biết sao nó lại có hình dạng đặc biệt vậy
không? Chiếc của em, chiếc của anh…
Thành lấy ra chiếc điện thoại hình chữ nhật bị khuyết
mất nửa hình tròn của mình rồi cầm lấy chiếc của Nhung trám vào lỗ hổng. Màu hồng
nhẹ hoà cùng màu xanh da trời, hai nửa trái tim được lồng vào làm một, những
áng mây cắt nửa ghép lại với nhau, tất cả tạo nên…
– … anh là bầu trời, Em gái là vầng thái dương dịu nhẹ,
em là duy nhất trong anh, còn anh sẽ ôm ấp bảo vệ em… – Thành giơ cặp đôi điện
thoại lên cao, cố tình đặt nó che lấp bầu trời đông xám xịt trên kia, trông anh
hình như rất hạnh phúc. Còn Nhung… nó bỗng thấy tội lỗi quá…
– Ý nghĩa thế, thảo nào nó bán chạy anh nhỉ. – Nhung
cố tình lảng qua chuyện khác.
– Ừ, là sản phẩm mang ý tưởng đầu tiên của anh mà.
– Là đầu tiên hả? Vậy chắc nhận được nhiều lời khen lắm
nhỉ?
Nhung cười, cười thật tươi, dù là giả tạo, vì không
biết nên vui hay nên buồn với thay đổi của anh. Anh nói nhiều hơn, cười nhiều
hơn, ân cần cũng nhiều hơn cả mức nhiều của trước kia. Nếu là người khác, hẳn sẽ
rất hạnh phúc, còn nó… nó thấy mình đã sai thật nhiều… Nhưng rồi nụ cười đầy
gian dối ấy cũng chợt vụt tắt khi bóng Vinh đi ngang. Không nhăn nhở trêu chọc
nó, không tung cho nó thứ gì, đến một lời chào cũng không nói, Vinh chỉ bỏ lại
duy nhất một cái nhìn lạnh lùng. Ánh mắt ấy xoáy sâu vào trái tim như cố gắng
làm rạn nứt những mẩu còn sót lại cuối cùng. Dù không dám thừa nhận, nhưng sâu
tận đáy lòng nó biết, nó đang dần mất Vinh.
“Ừ đấy, em
thích anh đấy, thì sao nào…” Tiếng chuông điện thoại của anh làm nó giật
mình. Chỉ thoáng nhìn qua rồi anh liền tắt máy, không trả lời lại.
– Ai mà anh không nghe điện thoại thế?
– Là Thư. Anh có nói Thư đừng gọi nữa, nhưng không
nghe…
Anh thở dài, đưa trả nó chiếc điện thoại hình bán
nguyệt. Nó nhận lấy, khẽ đưa mắt về phía góc sân trường. Nó thấy Thư, đang nhìn
anh và nó, nhếch mép cười. Giờ, à không, từ lâu rồi, với Thư nó đã trở thành kẻ
thù số một khi cướp đi trái tim anh. Lạ nhỉ, hình như ai cũng thay đổi, và ai cũng
làm cho Nhung thấy đau, có đúng ông trời đang trừng phạt nó? Vậy thì cứ phạt
đi, phạt đến khi nào nó tàn tạ thì hãy đưa những người nó yêu quý trở lại như
xưa, có được không?…