Trở lại với yêu thương – Kì cuối: Khi xa là nhớ
“Tình yêu là như thế đấy. Có những người mà chỉ khi họ rời xa, ta mới biết họ rất quan trọng. Nhưng đôi khi đã là quá muộn để mang họ trở lại bên ta một lần nữa.”
Tối mịt họ mới về tới khách sạn. Thanh thấy hơi buồn ngủ nên về phòng
trước. Sáng hôm sau, Nguyên tỉnh dậy và thấy có một mảnh giấy nhỏ cài ở cửa
phòng mình. Trên giấy là nét chữ của Thanh viết nắn nót:
“Cảm ơn anh đã đi cùng em. Em xin lỗi vì không thể kết thúc chuyến du
lịch này được. Em quyết định phải trở về.
Tái bút: Anh còn nhớ Em gái có mua một cuốn sách không? Trong cuốn sách đó
có một câu châm ngôn rất hay. Nếu một ngày nào đó, anh muốn biết câu châm ngôn
đó là gì thì hãy đến tìm Em gái nhé. Thanh.”
Nguyên lao vội về phía ngăn kéo. Anh rút ra tập hồ sơ khách du lịch, lật
nhanh tới trang có tên Thanh và ghi lại số điện thoại của cô. Nguyên lưu số của
Thanh vào máy của mình. Và rồi, để thêm chắc chắn, anh lại viết số điện thoại
của cô lên cuốn sổ anh luôn mang theo người. Làm xong tất cả những việc đó,
Nguyên đọc lại mảnh giấy Thanh viết cho anh một lần nữa rồi bất giác mỉm cười.
Cô đã quyết định đúng.***
Hai ngày sau, khi đoàn du lịch làm thủ tục trả phòng. Người lễ tân khách
sạn đưa cho Nguyên một vật tìm được trong phòng Thanh. Nguyên mở ra. Đó là bức
tranh chân dung của Thanh. Anh gập nhẹ bức tranh lại rồi cất vào chiếc ba lô của
mình. Mỗi lần mở bức tranh ra, Nguyên lại nghĩ không biết Thanh vô tình để quên
hay cố tình để lại cho anh.
Nguyên không gọi điện hay nhắn tin liên lạc với Thanh. Nhưng
rồi, một tuần sau, anh nhận được lá thư đầu tiên của cô. Là thư tay. Trên đó
chỉ kể vắn tắt lại một vài việc cô đã làm. Thời gian sau đó thì cũng thế. Cứ
hết một tuần thì Nguyên lại nhận được một lá thư của Thanh. Cô viết đôi ba
dòng, thường rất ngắn. Nhưng mỗi lá thư bao giờ cũng kết thúc bằng một câu: “Đôi khi Em gái nhớ đến anh.”
Nguyên cũng viết thư hồi âm cho Thanh. Anh cũng viết rất ngắn. Đôi khi
chỉ là tả lại tình hình thời tiết của thành phố. Đôi khi nói về một bài tập anh
vừa hoàn thành. Nguyên tuyệt nhiên không viết một câu kết thúc nào cho những lá
thư của anh. Thanh dường như chẳng để ý tới những chuyện đó. Cô vẫn vui vẻ, vẫn
đều đặn viết thư cho anh. Và vẫn kết thúc bằng câu: “Đôi
khi Em gái nhớ đến anh.”
Nguyên vẫn tới thăm Vân Anh thường xuyên. Bristol đang vào hè. Ánh nắng
tràn ngập khắp nơi. Anh vui vì mỗi lần anh tới thì lại thấy tình trạng của cô
đã khá hơn trước. Một ngày, họ ngồi đối diện nhau trên ghế đá trong công viên.
Vân Anh hua hua tay mình trước mặt Nguyên. Cô mỉm cười khi nhận ra sự lơ đễnh
của anh.
– Nào, cô gái đó tên là gì? Nói cho Em gái biết tên của cô ấy đi.
Nguyên ngỡ ngàng nhìn nụ cười tủm tỉm đầy ẩn ý của Vân Anh:
– Cô gái nào?
– Người anh đang yêu ấy.
– Sao Em gái lại nghĩ anh đang yêu?
Vân Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc, kể lại cho Nguyên nghe một kỉ niệm đã lâu
nhưng chưa từng phai nhạt trong cô.
– Anh còn nhớ cái lần chúng ta đi ăn cùng cô bạn người Nga của Em gái không?
– Ừ.
– Hôm đó, cô ấy phàn nàn với Em gái anh chẳng để ý tới những gì cô ấy nói cả.
Nguyên hiểu ra điều Vân Anh đang nói tới. Anh bật cười:
– Vì anh còn đang bận nhìn người ngồi bên cạnh cô ấy mà.
Vân Anh nhún vai một cái. Còn Nguyên, có gì đó biến chuyển trên khuôn
mặt anh. Có lẽ anh vừa nhận ra một cảm xúc mới mẻ trong trái tim mình.
Đêm hôm đó, thu hết tất cả can đảm, Nguyên ngồi xuống bàn và viết một lá
thư cho Thanh. Trong thư không có gì cả. Chỉ có duy nhất một câu nói đã khắc
sâu trong trái tim anh từ lâu: “Lúc nào anh cũng nhớ đến em.”

Quân ngồi trong phòng bệnh, chờ tới lượt kiểm tra sức khỏe của mình. Đã
từ mấy tháng nay anh quen với những ca thử máu, truyền nước. Bệnh viên đối với
Quân không còn là một nơi đáng sợ. Có một bàn tay nhỏ bé đặt nhẹ lên tay Quân.
Đó là Thanh. Cô nói:
– Sẽ không sao đâu. Anh đừng lo.
Quân không cảm thấy sợ hãi chút nào. Thanh đã ở đây rồi. Cô đang truyền
sức mạnh cho anh. Có nằm mơ Quân cũng không ngờ có một ngày Thanh lại có thể
quay lại tha thứ cho anh. Sáu tháng trước, cô lẳng lặng bước tới giường bệnh
của Quân khi anh đang ngủ. Thanh đã yên lặng ngồi bên cạnh lắng nghe tiếng thở
không đều của Quân và cũng đã nhìn thấy những cơn đau đầu bất chợt của anh vì
khối u trong đầu. Quân vẫn đang trong giai đoạn điều trị. Mỗi một lần chụp
hình, anh lại mong khối u trong cơ thể mình nhỏ đi. Thanh vẫn ở bên cạnh Quân.
Họ không nói chuyện nhiều. Mỗi ngày, cô chăm sóc anh chu đáo. Cô xem giờ uống
thuốc, đưa anh tới phòng chụp phim, chuẩn bị đồ ăn cho anh. Cả ba mẹ Quân và
bạn bè của anh đều nghĩ họ đã quay lại với nhau. Duy chỉ có Quân là biết rõ
Thanh quay về bên anh nhưng trái tim cô hình như không thuộc về anh nữa rồi. Thanh
có thể tha thứ cho Quân, nhưng cô không muốn yêu anh một lần nữa. Khi Quân hỏi cô
vì sao lại quay về bên anh, Thanh suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
– Em quay về với anh vì anh cần có Em gái lúc này.
Quân nhìn người con gái ngồi bên cạnh đang chăm chú đọc bệnh án của anh,
không khỏi cảm thấy xót xa. Cô đã bên anh suốt thời thơ ấu, sao anh lại dễ dàng
để mất cô như thế? Những ngày tháng tươi đẹp giữa hai người, tại sao bây giờ
những khoảnh khắc ấy lại giày vò anh từng giây phút anh ở bên cạnh cô? Quân tự hỏi
Thanh đang nghĩ gì. Có phải cô ở bên cạnh anh chỉ như một nghĩa vụ? Liệu có lúc
nào trái tim cô đập nhanh lên, dù chỉ một nhịp, khi hai người nhìn vào mắt
nhau?