TÔN NGỘ KHÔNG 3 LẦN ĐÁNH SƯ PHỤ
Mặt trời chói chang trên cao như hắt lửa xuống con đường nhỏ ngoằn ngoèo đầy cát sỏi. Bốn xung quanh không một bóng cây, không một mái nhà, chỉ có lơ thơ vài cụm cỏ hoang xác xơ càng làm cho con đường thêm vắng vẻ, hoang vu, nóng nực và khắc nghiệt. Gió thì có đó, nhưng là gió Lào, thổi một phát là mặt lại bỏng rát như vừa bị ăn tát. Bốn thầy trò Đường Tăng cùng con ngựa vẫn lầm lũi lết từng bước nặng nề. Tất cả đều mệt và đói nên chẳng ai nói với ai một lời nào, chỉ có con ngựa thỉnh thoảng lại ho lên vài tiếng “khùng khục khùng khục” như muốn than rằng nó cần được nghỉ chân, được ăn cỏ, cần được uống nước.
Đang đi, chợt Ngộ Không nghe tiếng Đường Tăng thều thào phía sau:
– Ngộ Không à, hay chúng ta nghỉ chân một lát kiếm cái gì ăn đã, ta không chịu nổi nữa rồi.
– Ba anh Em gái con đi bộ còn chưa ý kiến gì, sư phụ ngồi ngựa suốt sáng đến giờ mà còn kêu ca là sao?
– Nhưng mà nóng vkl con ạ. Ta lại đang đói, sáng chưa ăn gì, mệt lắm!
– Mình sư phụ chưa ăn chắc? Cả ba anh Em gái con đã thằng nào được cái gì vào mồm. Giờ nghỉ cũng làm gì có bóng cây mà nghỉ, cố đi cho qua nhanh cái đoạn đường hoang vu này đã, đến chỗ có nhà dân rồi thì mới vào xin cơm được chứ.
Thấy Ngộ Không nói thế thì cũng không ai dám ý kiến gì thêm, tất cả lại gằm mặt bước tiếp. Được 5 phút lại thấy sư phụ thều thào:
– Ngộ Không ơi, hay con dùng phép thuật cõng ta bay tí cho nó mát, với lại bay cũng nhanh hơn là đi như thế này, mình sẽ đến chỗ nhà dân ngồi ăn cơm trước, Bát Giới và Sa Tăng đi bộ đến sau thì ăn sau.
– Không được đâu. Đang đói mà dùng phép nguy hiểm lắm, đệ tử chỉ sợ đang bay mà rơi xuống đất thì thầy trò ta thành hai con ma đói đấy.
Nghe vậy thì Đường Tăng có vẻ sợ nên im luôn. Tưởng là yên thì một lát sau tới lượt Bát Giới:
– Sư huynh ơi, Em gái cũng oải lắm rồi. Mình nghỉ một lát đi anh.
– Đúng đấy sư huynh, mọi người đều kiệt sức rồi, nên nghỉ anh ạ – Sa Tăng cũng góp lời.
– Thôi được. Vậy thì nghỉ một chút đi. Sư phụ cho con mượn chai nước. Khát quá!
– Ơ, nước á? Hết rồi.
– Cái gì? Mới sáng nay vẫn còn gần đầy chai mà?
– Thì lúc ngồi trên ngựa, khát quá nên lôi ra uống, thấy các đồ đệ không hỏi gì, ta nghĩ các người không thích uống nên ta uống hết luôn.
– Đệt. Nản sư phụ vl. Thôi, bây giờ tất cả ngồi đây, ta sẽ đi khảo sát xung quanh xem có ao hồ nào để lấy nước không.
Nói vậy nhưng Ngộ Không chưa vội đi ngay mà còn nhìn ngó xung quanh dò xét như là còn điều gì đó chưa an lòng. Rồi bất ngờ Ngộ Không kéo khóa quần, lôi hàng ra, vừa đi vừa tè tạo thành một vòng tròn khép kín bao quanh sư phụ và hai sư đệ. Thấy thế Bát Giới hét ầm lên:
– Sư huynh vô duyên thế? Tè thì ra bụi cỏ chỗ kia mà tè, sao lại tè ngay cạnh chỗ sư phụ và mọi người ngồi vậy?
– Chỗ này hoang vu, nhiều yêu quái. Trong lúc ta đi lấy nước, cấm không ai được bước ra khỏi cái vòng tròn nước đái ma thuật này nhớ chưa?
Dứt lời Ngộ Không lắc mông bay vút đi. Phải đến nửa tiếng sau Ngộ Không mới lấy được nước mang về, vừa về đến nơi đã thấy sư phụ đang nằm lăn lộn trên mặt đất, bọt mép sàu ra, mắt trợn ngược. Bát Giới và Sa Tăng thì đang ngồi phục hai bên, gào thét thảm thiết.
– Có chuyện gì? Sư phụ bị sao thế? Hai ngươi thật là ăn hại, ta vừa đi một tí thì đã có chuyện rồi.
– Dạ, tại sư phụ đói quá, thấy cái cây dại ở đằng kia có quả, sư phụ chạy vù ra đó bứt quả cho vào mồm nhai luôn, bọn đệ không kịp ngăn cản.
– Ta đã bảo mà không nghe. Người sư phụ đang nóng hừng hực lên đây này, Bát Giới mau cởi quần áo của sư phụ ra cho thoáng để ta giải độc cho sư phụ.
– Cởi cả quần sịp luôn hả sư huynh?
– Thôi, quần sịp cứ để lại, cởi ra ta sợ cả ba chúng ta sẽ bị ngộ độc theo mất.
Sau khi sư phụ ở trạng thái gần như khỏa thân, Ngộ Không mới sai Sa Tăng và Bát Giới nâng sư phụ đứng dậy thật ngay ngắn. Rồi Ngộ Không lấy đà rất xa xông tới đạp một phát thật lực vào bụng của Đường Tăng, tiếp đó là những cú lên gối, giật gót và cùi chỏ liên hoàn. Sau khoảng 15 phút ăn đòn, Đường Tăng đã nôn hết được đống quả độc ở trong bụng ra. Ngộ Không liền cho sư phụ uống nước và đặt sư phụ mình nằm dưới bóng mát nghỉ ngơi. Đến tận buổi chiều, lúc mà không khí dịu mát và Đường Tăng cũng đã tỉnh táo hơn, bốn thầy trò mới tiếp tục lên đường.
Mặt trời đỏ ửng như quả cam và khuất dần sau ngọn núi phía Tây. Bóng tối đã chập chờn đâu đây báo hiệu một ngày oi nực sắp rút đi, nhường chỗ cho màn đêm yên bình đang tràn tới. Bây giờ thì chẳng thể nhìn rõ mặt ai, chỉ thấy ba cái bóng đen và bóng một người đang cưỡi ngựa lầm lũi bước đi hướng về phía ngôi làng nhỏ. Lác đác đâu đó đã có nhà lên đèn, ánh đèn leo lét, lập lòe như ma chơi đang lấp ló. Mùi cơm chín, mùi thức ăn béo ngậy đang xào nấu từ bếp nhà ai theo gió bay ra làm bốn thầy trò nôn nao thổn thức trong lòng, nước rãi chảy ra ròng ròng.
Đường Tăng cùng 3 đệ tử dừng chân trước một ngôi nhà nhỏ nằm yên bình dưới chân một ngọn đồi thoai thoải ven đường. Sau khi đợi Bát Giới buộc ngựa xong, Bốn thầy trò chầm chậm bước vào sân rồi nhẹ nhàng gõ cửa. Người ra mở cửa là một ông lão có khuôn mặt rất phúc hậu, ánh vẫn còn rất sáng dù tuổi ông lão chắc đã ngoài 70.
– Dạ chào cụ. Bần Tăng là Đường Tam Tạng từ Đông thổ Đại Đường sang Tây Trúc thỉnh kinh. Nay qua đây thì gặp lúc trời tối nên ghé vào xin cụ bữa cơm chay và nhân tiện xin cho ngủ nhờ luôn đêm nay.