The Khải Huyền – Truyện Ngắn về Tận Thế (Phần 1-6)
(Mobiblog.Org)
Đây là truyện ngắn về đề tài tận thế – khải huyền với bối cảnh diễn ra ở Việt Nam đầu năm 2014.
Toàn bộ nội dung truyện do mình sáng tác và xây dựng tình tiết nhưng cũng bị ảnh hưởng mạnh
bởi các tác phẩm điện ảnh kinh điển cùng thể loại, xuyên suốt câu truyện là cuộc hành trình của
nhân vật chính “Tôi”, câu truyện không xoay quanh vấn đề sống sót sinh tồn mà còn là cuộc
chiến đấu tranh tâm lý của nhân vật cũng như lương tâm của anh ta. Đồng hành với nhân vật còn
có nhiều nhân vật khác, dù kẻ mất người còn nhưng tất cả đều thể hiện được những bản chất sâu
xa nhất của con người và chúng được phô bày ra ở những hoàn cảnh khó khăn nhất. Các nhân
vật từ ngoại hình đến tính cách được xây dựng trên hình mẫu của các nhân vật thực tế.
Tôi xin mạng phép gọi đây là “tác phẩm” và tác phẩm này là thành quả sau nửa năm suy nghĩ
cũng như xây dựng mạch truyện, các tình tiết được dẫn dắt 1 cách logic nhất có thể xuyên suốt
tuy nhiên cũng có những chỗ chưa vẹn toàn, những lỗi ngắt câu và chính tả. Mong bạn đọc bỏ
quá cho.
Xin gửi tặng đến Em gái Nguyễn Hoàng, Vinh cũng như bạn đọc đã đồng hành cùng tôi trong suốt
thời gian sáng tác.
(Mobiblog.Org)
Shit just happened.
Nước thì hết, những cái chuyện đơn giản và bình thường hàng ngày như đi toilet đến bây giờ cũng là cả 1 vấn đề lớn. Nước không có mà uống thì lấy gì mà xả toilet. Còn mấy hộp sữa có đường và mấy hộp Vfresh cam, nhưng mấy thứ đó càng uống càng thấy khát, chỉ cầm hơi chứ sống thì không được.
Mấy hôm nay trời mù, không ra ngoài được. Ra được nhưng Tôi không dám, trời mù chúng nó không dám ra đường nhưng ngồi trong nhà chúng nó ngó ra được, thằng nào đói quá nó nhảy ra vô rồi kéo vào trong thì chết.
Lang mang quên giới thiêu, Tôi 21 tuổi, sinh viên, survivor, legend . thích gọi gì thì gọi vì thời buổi này không ai care cả. Giờ là ngày nào của tháng 6 2014 Tôi cũng không biết. Đại khái là có 1 cái dịch như zombie trên phim Mỹ ý. Xong cả rồi, nhưng Tôi thì còn sống.
Chúng nó cũng chẳng phải zombie, zombie là chết rồi nhưng mà đi lại được và ăn não người , không nói, không tư duy nhưng lũ này thì có. Họ mắc bệnh gì đó kiểu như chó dại và suy giảm miễn dịch như HIV, mắt đó ngầu lúc nào cũng long sòng sọc, miệng chảy dãi lỏng tỏng, da xanh ngoét. Tay chân thì khô đét lại vì thiếu dinh dưỡng, hệ miễn dịch cũng đi tong vì thấy con nào con nấy bị thương thì lở loét hết cả ra, dòi bọ lổm ngổm. Nói chung thì bề ngoài cũng như zombie nhưng não của tụi này còn sống. Chúng săn theo bầy, sống theo ổ thậm chí theo gia đình, con lớn kiếm ăn cho con bé, có điều không thấy chúng nói chuyện, chỉ tru tréo lên như chó thôi.
Thứ duy nhất chúng nó sợ là ánh sáng, cơ mà phải sáng như mặt trời, nắng thật gắt. Lúc này bọn nó hình như bị lòa, không thấy được. Còn trời mù mù như sắp mưa thì bọn nó vẫn có thể phi ra ngoài được có điều không được như trời tối.
Tóm lại Tôi quy cho bọn nó bị bệnh dại nhưng chưa chết mà thôi, ăn thì bọn nó ăn tất, có lần Tôi thấy nó ăn cả giấy các tông chắc vì đói quá, nhưng chủ yếu vẫn là người. Thịt tươi mà, 1 con thì nó xé ăn đủ no thôi, nạn nhân nếu sống cũng lây bệnh dại như nó.còn 1 bầy thì nó ăn cái si líp không còn. Cái gì có máu là liếm sạch sẽ.
Đôi khi đói quá chúng nó ăn lẫn nhau, cái này Tôi chưa thấy nhưng đêm đêm chúng nó túa ra đường tìm không thấy ai Tôi lại nghe vài tiếng tru tréo, thường là con này cắn con kia nên tru lên rồi nguyên 1 bầy xông vào ăn tạp.Sáng ngó ra thấy còn vài cái xương cẳng và xương sườn mỗi thứ 1 nơi. Không bấy nhầy cho lắm vì Tôi đã nói là có máu chúng nó ăn sạch.
Đó, bản chất tụi nó là rứa nên Tôi chỉ ra ngoài được ban ngày. Cách đây hai tháng thì Tôi sống với 2 thằng nữa.1 thằng thì tham quá bị đớp chết, 1 thằng thì cẩn thận quá cũng bị đớp chết. Thằng Trung Tôi còn vác về được xong thả nó ra, thỉnh thoảng thấy nó đi cà ngơ đầu đường lúc chập tối còn thằng Hùng thì bị ăn sạch không còn gì cả.
Giờ chỉ còn mình Tôi trong nhà, mấy hộp đồ hộp và đồ uống đủ sống cho 2 ngày nữa. cả tuần vừa rồi không nắng, Tôi sợ không dám ra. Nhà 4 lầu, cửa chính là cửa sắt rồi tớicửa kéo, thêm 1 lớp cửa kính 1 phân nữa nên Tôi không sợ tụi nó xô vô lúc ngủ, đi ra đi vô thì dùng thang dây vì mở cửa kéo ồn lắm, mấy con trong ổ nó nghe, tối ra nó lùng tìm ra nhà thì bỏ mẹ. Vậy nên Tôi dùng thang dây, tay chân tụi nó cứng, leo không được, cùng lắm là đu đu thôi, có gì Tôi cắt dây, chứ mở cửa kéo ra 1 bầy 4-5 con nó ập vô có mà giữ cửa bằng mồm.
Cách nhà 30m có đậu sẵn chiếc Triton của ông hàng xóm, thường thì leo xuống xong Tôi phi tót vô xe lái đi kiếm đồ, hôm nào trời thiệt nắng thì chạy lòng vòng xem ai còn sống không nhưng thường chỉ là vô vọng.
Ảnh đã được thu nhỏ. Vui lòng nhấn vào đây để xem kích thước thật 1920×1080.
Đường phố vắng tanh, cũng xe máy xe hơi vứt ngổn ngang trên đường như phim mỹ rồi cỏ cây tùm lum. Nhà nào khóa cửa thì thôi chứ có cửa thì không được đứng đó ngó vô, cái đó là ổ của tụi nó sợ nhất là mấy con còn khỏe, nó nhắm mắt nhảy ra quặp mình xong lôi vô. Xương xẩu da Địt thì đầy đường, mới đầu còn sợ sau có lần Tôi lấy Tôi lượm chọi vô ổ tụi nó xong rồi chạy.
Vũ khí trên người Tôi là 1 cây kanata của Nhật chừng 1 mét nặng 3 cân, 1 con dao đi rừng , 1 cây AK-47 của Liên xô double mag ( 2 băng đạn dán ngược với nhau để thay cho nhanh, chỉ cần lật ngược lại cắm vô) và 2 băng rời nữa tổng cộng là 4 băng, đạn Tôi chỉ nhét 25-27 viên/ băng vì nhét nhiều để lâu không bắn sợ lò xo nó chùng. Sơ sơ trên người tầm chục ký khá là nặng. Hồi chưa có tactical vest là áo đựng đạn phải nhét đùi nhét đít chạy nó cấn đau lắm. Sau qua câu lạc bộ súng sơn lượm được cái áo dù hơi rộng nhưng cũng ra dáng 1 tý. Ban ngày thì vác Ak ra bắn vô tư, miễn sao bắn xa nhà, tại vì tụi nó cũng khôn lắm, bắn từ sáng mà cả quận nó nghe là tối nó kéo đến đông đặc. Ban đêm mà bắn thì xin lỗi anh luôn, trừ khi anh đủ đạn bắn tới sáng không thì vỡ mồm.