Rượt Với Chị Đuổi Bắt Với Em. 5XJH12CS2 (Chap 94-100)
Giờ ra về đám bọn tôi hẹn nhau đi cùng với nhau, chẳng biết đám bạn của mình có linh cảm gì mà tốt thế nhỉ. Lúc tôi qua gặp thằng Quang rõ ràng là không có ai đi theo với lại không để ai biết mà, công nhận sợ đám bạn này thật.
– Hế hế, có kèo kìa bây – Thằng Tùng nhanh mắt thấy được thằng Quang đứng đợi ngoài cổng.
– Đệch ngay cổng trường luôn à – Tôi không ngờ nó dạng thế.
– Mình khỏi cần kiếm nó thì nó cũng tự kiếm mình – thằng Sang xoắn tay áo lên.
– Mấy ông cứ tươm tớp hà, thích đánh lắm à – bà Trân nhìn cả đám
– Học sinh chứ không phải côn đồ nhé. – Như lườm bọn tôi.
Cả bọn im thin thít chứ có dám nói câu nào đâu, chẳng may thì Như cho ăn bơ thì kinh lắm, ai cũng sợ Em gái cho ăn bơ hết. Tôi là chúa sợ cái đó.
– Các cậu không được đánh nhau, cứ bước ra về tự nhiên – Bạch Yến cũng dùng ánh mắt hình viên đạn mình bọn tôi.
– Đời – thằng Chung ngán ngẩm.
– Lúc trước trọng nam khinh nữ, bây giờ nữ xử nam. – thằng Đức ngao ngán.
– Lấy xe đi mấy ông tướng – bà Quỳnh bực bội lên tiếng.
Từng đó trở về sau không đứa nào dám hó hé, hình như mấy người con gái ấy mang trong mình một quả bom nổ chậm, có thể tung xác bất cứ lúc nào. Chúng tôi thản nhiên đi qua mặt cái lũ ” chó ” đang đứng sủa mà bọn này công nhận cũng hay thật chứ chẳng đùa đâu ạ. Chửi cũng chửi xéo không nói đích danh ra làm cho đám bạn này cảm thấy nhột nhột kinh khủng, tôi định ra mặt vì tức quá, máu nóng đã dâng trào nhưng ánh mắt của Mai xoáy vào con mắt, ý định bị cắt ngang.
Trên con đường Lý Tự Trọng…
– Mầy tính sao Tâm ?
– Sao là sao, bỏ chứ sao. Tao cũng chán đánh đấm lắm mầy ơi.
– Yếu sinh lý à – Thằng Hùng nói một câu đầy bá đạo.
-Yếu cái đầu cha mầy – Tôi phản kháng ngay.
-Lũ khùng chui vào mùng ngủ đi – Bà Kiều Oanh bực bội.
Thế là trên con đường về đám bọn tôi lại im lặng một cách đáng sợ, có vẻ những người con gái cũng bực dù không biết chuyện gì. Như thì chở Bạch Yến do chân Em gái còn đau, đi một mình chưa được nói chi là đạp xe đạp. Chúng tôi về đến nhà thì đã gần 18 giờ rồi, người mẹ đang chuẩn bị cho mâm cơm gia đình.
Trên mâm cơm gia đình…
– Mời Em gái – Anh hai kéo ghế ra cho Bạch Yến.
– E… hèm – Bố rằng giọng.
– Đệch, mê gái kinh khủng – Tôi nói thầm trong bụng.
– …..
– Ăn đi em. – Anh ba gấp cho Bạch Yến một miếng cá sốt cà.
Đáp lại là những cái lắc đầu ngao ngán của bậc tiền bối và nụ cười đầy khổ sở của Bạch Yến, xinh đẹp làm gì cho nó khổ, cứ bình thường như ta đây chẳng phải tốt hơn sao.
– Hay là Yến qua nhà bác ở luôn đi, cho nó vui – Mẹ tôi mở lời.
– Được đó mẹ – Anh hai nhảy vào ngay lập tức.
– Đúng đó cháu, qua nhà bác ở cho vui – Bố tôi cũng đồng tình với ý kiến này.
Tôi thì không nói gì chỉ ngồi đợi ý kiến của em, tự nhiên trong người có một thứ gì đó mong rằng Em gái sẽ chấp nhận. Em ngồi đắng đo suy nghĩ với ý kiến vừa rồi của mẹ….
– Dạ, để cháu xin phép cậu lại ạ. – Bạch Yến tươi rói trả lời.
– Ừa, bác mong nhận được tin tốt lành từ cháu – Mẹ nói một câu có lẽ không còn đường thoát cho Bạch Yến.
Đến đó tôi biết ngay ý kiến Em gái sẽ chấp nhận. cũng biết Em gái khá thông minh. Nếu Em gái chấp nhận ngay thì cái hình tượng một người thông minh, xinh đẹp sắc sảo ấy sẽ biến mất, câu nói ấy cũng nói lên rằng Em gái đã chấp nhận chỉ còn vấn đề thời gian. Thể hiện được sự thông minh của Bạch Yến. Như ngồi cứ lặng lẽ ăn không nói gì cả, đôi khi nở nụ cười tỏa nắng thôi….
Đêm hôm đó….
– Ngồi ngoài đây làm gì thế ? – Tôi chạy xuống nhà lấy lon 7up chạy đến cầu thang thì thấy Bạch Yến ngồi ngoài sân.
Có lẽ Em gái không nghe thấy dù rằng tôi nói rất lớn, bầu trời có vẻ sáng sủa hơn mọi ngày bằng chứng chính là những vì sao đang sáng tỏa. Tôi mở tủ lạnh lấy hai lon 7up rồi chạy ra chỗ người con gái…. Em có vẻ đang suy nghĩ một thứ gì đó đầy bí ẩn…
– Hù
Theo phản xạ tự nhiên của một người khi bị hù dọa thì giật bắn cả người nhưng Bạch Yến bình tỉnh quay đầu lại đưa ánh mắt long lanh đầy ghê sợ dành cho tôi, người mà sợ hãi lúc đó không phải là Em gái mà chính là bản thân người hù.
– Cái cậu này – Vẻ mặt đã trở lại bình thường.
– Làm gì ghê vậy – Tôi ngồi xuống bên cạnh.
– Hihi, tưởng ai đâu không hà – Em trở lại một người khác khi có tôi bên cạnh, không lạnh giá, không có ít nói.
-Làm một lon đi – Tôi dưa lon 7up lạnh ngắt.
– Trời định bán hàm răng tớ à, giờ này lạnh thế uống 7up nữa – Em tròn xoe mắt.
– Bình thường mà – Tôi trả lời thản nhiên.
– Thế cậu ở nước ngoài được rồi đấy, hihi – Em tủm tỉm cườ.
Những làn gió thổi hương hoa từ mái tóc sang bên tôi, mùi hương ấy nhẹ nhàng như hoa hồng nhưng cũng đầy quý phái, mùi hương ấy chỉ có thể diễn tả rằng rất tinh khiết đặc trưng cho người con gái vào cái tuổi 16. Cứ mỗi lần gần Em gái là tôi lại thích cái bầu không khí xung quanh đó vì lẻ rằng rất dễ chịu và thổi mái, đem lại cho con người một khoảng trời bình yên và kì lạ đến khác người. Mùi hương ấy cứ như là một thứ bùa ngải mê hoặc lòng người ấy.
– Tâm – Bỗng Em gái chợt gọi tên tôi.
– Hả ? – Giật bắn cả người vì có khi nao Em gái gọi tên đâu, ít lắm.
– Hẻm có gì ^_^ – Em chun mũi lại dễ thương.
– Hừ – Tôi nhe răng đe dọa.
– Thôi, xấu quá ông ơi. Hihi – Em lại trêu tôi.
– Tui xấu vậy đó người ơi, đẹp giống mấy người khổ lắm. – Tôi thản nhiên nói.
– ….
– ….
Bỗng chốc không khí tĩnh lặng hẳn ra, bầu trời thì đen tối mịt, không biết diễn tả như thế nào, những cơn gió cũng biết mất nhường chỗ cho sự im lặng đầy đáng ghét. Tôi chợt quay sang nhìn em…
– Đệch – Tôi giật bắn cả người.
Ánh mắt người con gái ấy nhìn lấy tôi, trong đôi mắt đầy long lanh ấy đang ngấn lệ, có thể tuông trào bất cứ lúc nào. Tự nhiên trong người có một cái gì đó đầy lo sợ hiện hữu, trong cuộc đời của tôi, sợ nhất là nhìn thấy người con gái khóc vì lẽ rằng khi họ khóc mình giống như một thứ đồ bỏ vậy chẳng làm gì được. Tôi đang đối mặt với tình huống đó, đang cận kề, Em gái có thể khóc bất cứ lúc nào.
Ánh mắt long lanh của Em gái chứ đựng những giọt lệ, cái thứ mà mặn mặn tượng trưng cho sự buồn bã của con người…
– Cậu sao thế – Tôi chợt hỏi phá tan không gian im lặng ấy.
– Không gì đâu cậu. – Em quay mặt đi hướng khác.
Tôi cảm thấy có một thứ gì đó đầy hụt hẫng và cũng rất tò mò không biết tại sao người con gái ấy lại có những hành động như thế nữa, chỉ một câu nói chơi thôi mà hàng lệ ấy sắp tuông rơi và biến tôi thành tội nhân thiên cổ. Bỗng Em gái đứng dậy bước những bước đi đầy khập khễnh vào nhà, tôi thì ngồi đấy vò đầu bức tóc một cách bất lực với tình huống vừa rồi. Nhưng cũng đứng dậy nhanh chạy lại người con gái ấy dẫn Em gái đi vào nhà.
– Để tớ dẫn cậu nhé.
Trái tim mách bảo tôi rằng hãy nắm lấy tay em, bàn tay đầy ấm áp và tôi đã làm điều đó. Thoáng có một chút ngạc nhiên của Bạch Yến, đưa ánh mắt long lanh đang còn ngấn lệ ấy những tôi, lần này không có gì rung sợ, tôi nở một nụ cười bình thường, tỏ ra không có vấn đề gì. Có một luồng gì đó đầy ấm áp từ bàn tay Em gái chuyền qua cho tôi, một cảm giác đầy yên lành trong vòng tay của người con gái ấy…
Lên đến phòng…
– Ngủ ngon cậu nhé – Tôi chúc em.
– Cậu cũng thế – Em chịu mở lời nói ngọt ngào.
Về đến phòng tôi lôi tập ngữ văn ra soạn nốt cho xong thì phát hiện ra rằng quyển tập của mình có thêm một dòng đầy xinh đẹp đã viết lên, những nét bút ấy không ai khác của Như, Em gái đã soạn giúp tôi đến tận 2 bài. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thầm cảm ơn người con gái ấy… luôn âm thầm lặng lẽ….
Trong căn nhà ấy có hai người con gái, họ cùng ngủ chung một phòng và có một điều chung đó chính là không ngủ. Hai người quay mặt ra hai hướng, mỗi người suy nghĩ một thứ nhưng đều liên quan đến người con trai ấy. Người con gái với hương hoa dịu, nhẹ nhàng ấm áp thì đang tự hỏi lại chính bản thân mình, những hình ảnh đấy cứ ám ảnh cô mãi, không rời xa, một sự thật đầy tệ bạc. Người con gái với hương hoa thuần khiết, tao nhã, đầy ngọt ngào và quyến rũ thì đang nhớ lại cái quá khứ, một quá khứ đầy phũ phàng…. Người con trai ấy đang yên giấc ngủ,… một giấc ngủ chuẩn bị cho một ngày đầy khó khăn.
Trưa hôm sau…
– Thôi đi trước vậy, đợi con gái lâu quá. – Tôi quyết định đi học một mình không đợi hai người con gái ấy.
Chẳng biết làm gì mà lâu kinh khủng luôn ấy, chỉ có việc mặc bộ áo dài mà lâu lắc đến thế. Đúng là con gái có khác, tôi thay đồ chưa đến 3 phút ấy. Dẫn xe ra, chạy tung tăng trên con đường quen thuộc, nếu mà trên đường vắng vẻ không có ai thì tôi nhắm mắt lại chạy bằng linh cảm cũng được chứ chẳng đùa, mà không biết nó đến đâu thôi. Một là đến được trường nhờ sự may mắn, hai là bệnh viện chỉnh hình chứ chẳng đùa đâu ợ….
– Chán quá – Tôi ngao ngán khi một mình đạp xe.
Trên con đường ấy vẫn là những hàng cây phượng vĩ với màu xanh quen thuộc kèm với những tòa nhà cất đan xen nhau, những tia nắng vào buổi trưa như muốn thiêu rụi tất cả, tôi thì không có thói quen đội nón. Chẳng biết sao đoạn đường ấy bỗng nhiên vắng tanh người, tôi thấy lạnh lạnh da gà, không diễn tả được, linh cảm báo rằng sẽ có điều không hay xảy ra.
– RẦM – Linh cảm của tôi thật là tốt quá đi đó mà.
– aa – Tôi lăn té bổ nhào xuống đất sau cú đạp.
Chẳng biết ai chơi ác, đạp xe tôi té vào trong lề đường, một cú té trời giáng xuống, cái hông của tôi va chạm xuống cái bậc thành của vệ đường, một cảm giác đau nhói xuất hiện. Khi té tôi nhắm mắt lại chẳng biết gì…
– Chụp nó lại – Một tiếng la lên.
Cố gắng ngước mặt lên nhìn xem có chuyện gì xảy ra thì có cái thứ gì đó bao lấy cái đầu của tôi, chìm vào trong bóng tối. Tôi vẫy như con cá sắp bị đập đầu, vào cái thời đấy người ta thường hay chuyền miệng nhau những câu chuyện bắt cóc mổ bụng lấy nội tạng. Bỗng rơi vào tình thế này, tôi sợ lắm, nghe thấy tiếng chân rộn rã đoán chắc trên hai người. Có cái gì đó đánh huỳnh hịch vào lưng tôi, nhanh chóng đứng dậy bằng mọi cách có thể, tay quơ túa xua nhưng chẳng trúng ai.
– Bốp
– Chát
– Binh
– Haha
– Haha
– Đánh chết cha nó đi.
– ….
Dù võ công có cao cường đến mức nào thì nước đó có trời mà cứu, tôi biết rằng đây là lũ Học Sinh THPT trả thù mình từ từ lấy lại bình tỉnh, tôi lùi về thêm mấy bước nữa, lấy cái tay mở cái bao ra,..
– Kéo tay nó ra. – Tiếng một thằng la um lên.
Tôi biết bọn này sẽ làm mọi cách để không cho thấy được ánh sáng, lấy tất cả bình sinh đánh một trận cá cược với bọn này. Tôi cũng ít khi thử linh giác của mình, nhanh chóng để tay xuống tiến lại thế thủ, nghe đâu đó có tiếng chân tiến đến, tôi lùi về thêm một bước nữa. Thực hiện một cú đá xoay nhưng hình như trúng gió chứ chẳng trúng ai cả ^_^, bịt mẹ con mắt thì thấy cái gì đâu mà múa…
– Haha, mầy tưởng học võ là thành siên nhân à.
– Tao xem mầy đuôi như thế thì sài võ gì.
– …
Tôi nghe tiếng chân từ tứ phía, những câu nói của bọn nó chẳng hề tác động gì đến tâm can của tôi, tức là đã vào một trạng thái tâm tĩnh như nước. Nhanh chóng sử dụng đôi tay với linh cảm của mình nhận biết, tôi đưa tay đấm thẳng về phía trước,…
– Bốp – lần này tiếp xúc tốt.
Nhuưng
– Binh – Một cú đạp trời giáng xuống từ phía sau…
Tôi ngã nhào về phía trước, trong khi che hết hai con mắt thì không tài nào để tìm được cách giữ thăng bằng cho cơ thể.
– Mầy cháu làm gì thế ? – Tiếng của một người phụ nữ.
– Chạy tụi bây – Tiếng của một thằng.
Để đây tôi xác định được mình đã được cứu nên hoàn toàn an tâm, thật sự nếu bọn nó mà đánh tiếp thì có thần thánh trên trời xuống cứu chứ chẳng ai cứu được, đau ê ẩm cả người hết, đây là lần thứ hai tôi ăn đòn tơi bời như thế này. Nhanh chóng tháo cái bao trùm đầu mình ra, tôi cảm thấy ghét cái cảm giác ngột ngạt trong cái bao ấy, mà đếch biết bọn nó lấy cái bao ở đâu, hôi kinh khủng, chắc Hiếp dâm Hãm hiếp cái lỗ mũi của đối phương đây mà.
– Cháu có sao không ? – Người phụ nữ ấy tiến đến hỏi tôi.
Nhìn dáng vẻ trong một người dân bình thường đầu tấp mặt tối bán mặt cho đất, bán lưng cho đời, nước da rám nắng, nhìn mà đâu đó thấy thương thương người nông dân.
– Dạ, cháu không sao ạ – Tôi vẫn còn bình tỉnh để nói được.
Xoa khắp người đau ê ẩm, hên sao mà cái mặt không có đau, tôi sợ khuôn mặt đẹp trai của mình bầm tím lắm nhìn kỳ kỳ sao ấy.
– Sao cháu lại bị đánh thế ? – Người phụ nữ ấy với giọng nói thân thiện.
– Dạ, cháu cũng không biết nữa, đám người ấy tự nhiên đạp xe rồi đánh cháu, cháu cũng không quen không biết gì mấy người họ nữa – Tôi kể lễ.
– Để cô báo công an. – Cô ấy lấy ra một chiếc điện thoại cảm ứng.
Đột nhiên tôi nhìn xa xa bên đường kia thấy một chiếc xe ô tô, thế là những suy đoán về người phụ nữ này lại sai lầm đúng là nhìn vẻ bề ngoài thì rất khó để đánh giá một con người nào đó. Tôi cũng biết đám bọn đó chính là ai, muốn chính bản thân giải quyết mọi phiền phức. Tôi là thế không muốn làm phiển ai cả nếu mình giải quyết được.
– hihi, khỏi cô ạ. – Tôi gãi đầu.
– Sao thế ? – Cô ấy nhăn mặt.
– Cháu muốn tự giải quyết ạ.
– Ừa, sao cũng được. Thế có cần cô đưa cháu đến trường không ?
– Dạ thôi khỏi ạ. Thôi cháu chào cô, cháu đi học – Tôi lễ phép đến từng câu chữ.
Người phụ nữ ấy chợt mỉm cười rồi nhanh chóng đi sang bên kia đường lái chiếc xe ô tô ấy, tôi có một mong muốn đó là được ngồi trong một chiếc ô tô đen huyền ảo lái tung tăng từ nơi này đến nơi khác, không biết ông trời có thương không nữa.
Tôi đứng đấy nhìn chiếc xe kia đi một đoạn mới chạy lại chiếc xe đạp cà tàng của mình, dựng nó lên nhìn mà thấy tội kinh khủng, cái rỗ bị mướp một bên, cái cổ thì quẹo một phía, tôi thù cái bọn đã làm nên cái chuyện này, nếu ăn tươi nuốt sống được sẽ làm ngay. Tôi sửa soạn lại cho chỉnh tề giống như một thằng bình thường không phải vừa bị người ta đánh, xong xuôi đứng dậy leo lên chiếc xe chuẩn bị cho buổi học hôm đấy….
Buổi trưa với cái năng găt tôi phải đạp hết tốc lực mà có thể vì biết rằng đến lớp sẽ trễ, cái nắng nóng nó tiếp sức cho cái thù hận của tôi thêm nhiều hơn….
– Trễ thế mầy. – Thằng Tùng là thằng nhanh mắt nhất trong đám.
– Hộc.. bố bể bánh xe con trai.
– Lạ nhỉ, hôm nay hai người ấy cũng đi trễ – thằng Sang làm ra vẻ trầm tư.
Tôi đưa mắt liếc xung quanh lớp thì không nhìn thấy Bạch Yến với Như đâu cả, con gái gì mà lề mề kinh khủng, lâu lắc đúng không bà con ^_^. Ngồi yên vào vị trí để cho đám bạn chém gió đủ thứ, tôi suy nghĩ về một kế hoạch của mình nhưng cái máu nóng nó cứ trỗi dậy, không thể nào bình tỉnh được.
Cuối cùng Bạch Yến với Như cũng bước vào với bộ dạng mệt mỏi, hỏi họ bị sao thì nói bể bánh xe, thế là bị đám bạn tôi trêu sao cả ba bể bánh xe trùng hợp thế kia. Kệ bọn nó nói gì nói tôi vẫn tiếp tục suy nghĩ kế hoạch đầy to lớn của mình, suốt hai tiết học đầu có nghe được chữ nào đâu, toàn nghĩ vớ va vớ vẩn không hà. Tôi chỉ ngồi đấy mà canh đồng hồ của thằng Tùng thôi, làm cho nó không học được theo luôn, mém một tý nữa hai thằng vào sổ đầu bài ngồi rồi. Còn khoảng 5 phút nữa hết tiết tôi xin ra ngoài đi vệ sinh, mệt lắm mới xin ra được, mà phải công nhận cái tính cù nhây của tôi giáo viên còn sợ nữa là.
– Kỳ này tao con mầy khôn hay tao khôn – Tôi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh thủ sẵn tư thế.
Kế hoạch của tôi sẽ thành công nếu dược ông trời trợ giúp và được đám bọn nó trợ giúp…
Ngồi trong nhà vệ sinh mà khó chịu kinh khủng nhưng vì đại nghiệp lớn nên đành chịu đựng để một tý trả thù sao. Ngồi từ đầu buổi đến cuối buổi tôi tửng trừng kế hoạch đấy không thể thực hiện trong ngày hôm nay vì sắp đánh trống vào học thì…
– Lúc nãy đập bằng cây là ngon – Một thằng.
– Mẹ, đéo biết nó có báo công an không nữa – Giọng thằng chó Quang.
– Nó dám báo tao chém nó – Giọng hùng hồn của một anh.
– Qua bên kia mầy, bên này để tao – Giọng thằng Quang, không ngờ nó cũng giúp tôi.
Xác được định là nó đi với hai thằng nên tôi cũng không sợ gì nữa và ở ngoài không nghe thấy tiếng của ai, biết rằng ông trời đang giúp mình, cơ hội đã đến. Tôi nhanh chóng cởi áo ra quấn vào tay, sao đó nhún vào nước, làm thật gọn vì sợ rằng sẽ có sơ hở đâu đó, chiêu này học từ người bố trong nghành công an. Xong xuôi tất cả tôi nhanh chóng mở nhẹ cửa bước ra ngoài, trước tiên là tạt nước thật nhẹ ướt hết khu đường đi đó. Sao đó là đến việc bước vào phòng vệ sinh thằng Quang.
Bọn nó vẫn nói chuyện ríu rít và nghe tiếng nước, tôi đã cho rằng thời cơ của mình đã đến, bật cánh cửa ấy bước vào…
– Cạch
– BỐP
– BỐP – Tôi canh ngay cái chán mà đánh.
– Binh – Tôi đạp một phát.
– Aaaa, thằng… – Nó mất thăng bằng có nguy cơ té vào bồn nước.
Nhanh chóng tôi chạy ra khỏi, khóa cửa nó lại rồi chạy vào nhà vệ sinh của mình mặc vào chiếc áo ướt đẫm nước, nhìn sơ qua chiếc áo không dính máu, tôi rất mừng vì lúc nãy cánh tay băng cái áo đánh vào trán nó hai cái cạ xát với nút áo hay sao mà tôi thấy chảy máu.
– Thằng…chó Tâm – Tiếng nước ớ ú bên kia.
– Mầy khùng, nó giờ này chắc ở bệnh viện. – Thằng bạn nó điềm tỉnh kinh hồn.
– Tụi bây ra đây, nó trong này nè – tiếng ú ớ của thằng Quang.
– Mầy sao thế, trán mầy chảy máu kìa – Thằng bạn nó.
– Thằng chó Tâm đánh tao.
Tôi vẫn ở torng đó, bình tỉnh, cười thầm trong bụng vì bọn này đã nằm trong cái bẫy mình gài sẵn, biết đường chui vào mà không biết đường chui ra. Tôi đợi cho cái thời ra gần chính mùi đó là nó bay vào và chỉ có nhiệm vụ là bay ra thế xong.
-Đạnh cửa vào. – Thằng Quang nói.
Tôi đứng trên cái bồn vệ sinh chuẩn bị phóng ra ngoài hết tốc lực nhưng từ đâu có một làn nước rớt xuống, trong bụng thâm cảm ơn người đã làm việc đó, tôi không ngờ cái kế hoạch bá đạo của mình lại thành công mĩ mãn đến như thế.
– Này thì không ra nè – Thằng bạn nó tạt nước.
– Cạch. – Cửa mở ra.
Chỉ có đợi bao nhiêu đấy thôi…
– HÚ À.. – Tôi hét lớn nhất có thể và sử dụng cú bay xà hình nắm lấy người thằng Quang và kéo thả…
– Rầm – Nó té xuống.
Tôi vừa chạy vừa kéo nó theo một đoạn ngắn đủ để đau đớn cả toàn thân, lúc này nhìn từ xa xa thấy có người đi lại, tôi đứng lại đó vì kết hoạch của mình đến đây là thành công mĩ mãn.
– Đập nó cho tao. – thằng Quang vẫn còn sức, đúng là trâu có khác mà.
– Lè – Tôi lè lưỡi trêu.
Hai thằng kia như một con hổ chạy đến muốn quạp lấy tôi, nhanh chóng sử dụng tuyệt chiêu chạy bí kiếp gia truyền nhưng đủ khoảng cách để dụ hai thằng đó chạy theo. Mặt hai thằng đó hung hăng giống quỷ thấy ghê, đáp lại là vẻ mặt đầy hả hê và bá đạo của tôi. Nếu xét về trình độ chạy thì tôi thua chắc hai thằng này nhưng với bộ pháp mai hoa và đảo zizac của taekwondo thì có nước mà ngửi bụi với tôi. Con đường hành lang dãy 10C5 và 10A trống hẳ, tôi đoán chắc chắn rằng đã vào học, thế là kiếm một cái lớp nào đó lủi vào đại.
– Cô ơi ! bạn đánh…em… – Tôi chạy vọt lên bàn giáo viên luôn.
Hai thằng đó sẵn đà phi thẳng vào lớp với vẻ mặt hung hăng, thế là cái máu nóng đã hại bản thân…
– Hai Em gái kia làm gì thế. – Cô giáo án ngữ.
– Đánh nhau luôn kìa.
– Bọn này gan.
– Thằng kia nhát thế.
– Đánh mà chạy, haha.
– Kì này ít nhất 1 tuần làm cỏ cho hai thằng này.
– …. – Tôi ghé nhằm cái lớp nhiều chuyện
Giả nai thì giả nai cho chót luôn,…
– Giúp Em gái với cô – Tôi khúm núm ở phía sau với vẻ mặt tội nghiệp.
Hai thằng đó cũng dạng có số có má với cái máu nóng nhưng trí não thì còn thua tôi xa. Thế là cô giáo dẫn 3 thằng lên văn phòng đoàn để làm việc và người nạn nhân là tôi, nhìn ra ngoài lớp đang thấy thằng Quang, tôi đưa ánh mắt đầy kiêu ngạo muốn nói ” chưa xong đâu con trai, kịch hay còn phía trước “.
– Víu – chuẩn bị bước xuống văn phòng đoàn.
Cô giáo thì đi trước, hai thằng đó đi phía sau cùng vơi tôi, chắc chắn rằng không chịu được sự hả hê của tôi nên quyết định ra đòn, đến đây thì tôi chẳng còn nước nào mà nhịn được nó nữa, cái này không có tội có thể gọi là tự vệ chính đáng.
Nhanh chóng lùi về phía sau tiếng lại thế thủ mã dương của vovinam, thằng kia cũng tiến đến chào hỏi bằng một cú đánh móc. Giữa người học võ và không học võ dễ biết lắm, đó chính là những cú đấm và những cú đá, người học võ ít bao giờ đánh tạt từ phía ngoài vào, toàn đấm thẳng, người chẳng biết võ toàn đánh tạt và canh ngay mặt.
Tôi gạt đỡ cánh tay đó ra, nhập nội sát vào người thằng đó tung ra những cú đánh đầy uy lực vào dũng mãnh, sử dụng những cú tát mà dân gian hay thường gọi đó là đánh bê đê, thằng kia xoay như chong chóng, đến lúc tôi xuất ra giữ khoảng cách khi bị thằng bạn của nó đánh, thì nó vẫn đứng đó nhắm mắt lại đánh gió.
– Nó đây nè – mặt thằng bạn đó bực bội.
– Mấy Em gái làm gì thế – Tiếng cô giáo vang lên.
Sự việc rất nhanh chưa đầy 40 giây, tôi nghe giọng nói ấy theo phản xạ và những gì mình suy nghĩ thì dừng lại hẳn, không còn đánh nữa, thế thủ chiến đấu cũng nhanh chóng chuyển sang thả lỏng. Nhưng đời không như mơ, có nhiều thằng liều chết kinh khủng…
– BỐP
– AAA – Tôi hét lên.
– Cái Em gái kia, dừng lại ngay.
– Hoét – Tiếng còi của bảo vệ
– Víu
– Rắc – Tôi chụp cái tay nó lại.
Thằng kia cũng nhảy vào…
– Víu – Một cú đạp thẳng.
Tôi đang nắm tay thằng kia, kéo đẩy cho nó ra phía sau lưng mình rồi nhanh chóng đá triệt cú đá của thằng kia, sau đó làm một động tác thật nhanh búng chân hạc và lưng, khỏi phải nói cái khớp vai chắc chắn bị kéo giãn ra, đau kinh khủng luôn ấy. Thằng kia cũng bước tiến đến, đỡ hơn thằng kia là nó thấy ngôi sao sau những cú đánh lúc nãy, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống núp đòn và…
– Rầm – Nó tiếp đất tuyệt đẹp.
– Hoét…hoét – Chẳng biết làm bảo vệ làm gì, tôi đánh gần được 1 phút 30 giây mới đến.
Cô giáo thì chẳng dám vào can ngăn nên đứng đó xem, kết quả là hai thằng đó ăn đòn hơi bi nhẹ đấy,… nhiều hơn những gì đám bạn của chúng nó đánh cho tôi… lâu quá không đánh người thấy tội gì đâu…
– Amen… tha lỗi cho con, con hứa với phật mai con ăn Địt chó để tay ^_^ – Câu cầu nguyện của tôi khi sát sinh.
CHAP 96
Nhìn thấy người đó bị như thế cũng thấy tội, người thì úp mặt xuống đất chắc là do ăn những cú đấm của tôi chưa đủ muốn cặp thêm xi măng đây mà, còn người kia thì nắm lấy cái vai, chắc là do cú đạp búng và kéo thả. Tôi cũng có một chút xót thương nhưng không cho bản thân mình được mềm yếu vì không họ đánh mình có biết thương xót không, chỉ muốn cho người ta bầm dập. Thế là ít rồi đấy, tôi chưa phát kình chỉ sử dụng lực yếu đuối của cơ thể, chứ mà dùng kình lực thì chắc răng có thằng vào bệnh viện chỉnh hình hay siêu âm.
-Anh..đưa hai cháu vào bệnh viện đi – Cô giảo với bác bảo vệ thì đứng nhìn hiện trường mà ngơ ngơ.
Nãy giờ lo đánh nhau, bây giờ tôi mới nhìn xung quanh, phát hiện mình đang đứng ở dãy lơp 10B, Học Sinh THPT trong lớp cứ nhốn nha nhốn nháo. Những thầy cô đứng dạy ở lớp gần đó cũng bước ra xem chuyện gì xảy. Phải nói là rất đông giáo viên bước lại, tôi sắp thành người nổi tiếng ở mặt trận này rồi.
Họ cũng chỉ biết đứng nhìn rồi phụ nhau một tay đưa hai thằng chó chết đó đi bệnh viện, lúc này có một giáo viên tiến lại gần yêu cầu tôi đi theo. Tất nhiên vẫn với khuôn mặt hồn nhiên như con gà điên đang trên sàn diễn rồi. D9i qua những lớp 10bB, tôi cứ tưởng đang đi trên đại lộ hô-ly-quýt ấy, Học Sinh THPT trong lớp thì cư bàn tán chỉ trỏ về phía mình, những cô gái cũng nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, giống như gặp được thần tượng kpop của mình vậy. Tôi đoán chắc là có thằng cũng đang hâm nấu làm một chuyện tày đình như tôi để nổi tiếng đây mà.
Tôi sung sướng đến ngây ngất như cái sung sướng ấy bỗng dập tắt khi bước đến cái nơi mà chỉ có ” cán bô ” mới được bước vào, còn ” dân thường ” như tôi thì hiếm lắm. Đời Học Sinh THPT ai cũng xem cái nơi đó chính là địa ngục của mình, không nơi nào khác, văn phòng đoàn.
Tôi vẫn hồn nhiên như ngày nào, cứ đi sau lưng người thầy ấy, vẻ mặt không co gì gọi là thay đổi cả. Thấy được người thầy tổng phụ trách đang cặm cụi làm việc với quyển sổ, tôi đoán chắc là giao nộp cho thầy Hậu đây mà.
-Thầy Hậu, có Em gái Học Sinh THPT đánh nhau nè – Tôi đoán đâu có sai.
Thầy bỏ công việc sang một bên, vì việc này rất lớn, rất hiếm khi có một trường hợp đánh nhau trong trường học..
-Hả ? – Thầy ngạc nhiên khi thấy tôi.
-Sao thế ? – Thầy kia thì tròn xoe mắt không hiểu.
-Em này bị gì thế thầy ?
-Em này đánh nhau trong khuôn viên A của trường – Thầy kể sự tích.
-Ừa, cảm ơn thầy, để tôi làm việc với Em gái ấy – Thầy Hậu thoáng ngạc nhiên nhưng cũng chịu nhận ” tội phạm “
Thầy Hậu nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu rồi sao đó dẫn vào một cái căn phòng, căn phòng hợp đầu năm với chiếc bàn dài quen thuộc. Tôi ngồi xuống sao đó kể đầy đủ sự việc lại cho thầy nghe, thầy cũng bị cuốn hút vào những tình tiết mà do tôi chém gió ra, đến đây thì công việc quen thuộc diễn ra. Đó là viết bảng tường trình lại sự việc, thầy đi ra ngoài có việc gì đó.
Một mình trong căn phòng rộng lớn, tôi nắn nót từng nét chữ, sử dụng tất cả nhũng thứ võ mà mình có để biến cái bảng tường trình ấy thành bằng chứng vô tội. Từ việc đi vệ sinh cho đến lúc ở dưới khuôn viên A, tôi sài chém gió bí kiếp thần công để cứu mình chứ không sài có nước làm cỏ cả tuần chứ chẳng đùa.
Tôi viết xong tự thấy khâm phục bản thân của mình, tài chém gió ngày càng tăng lên theo thời gian, đúng là thần sầu quỷ khóc mà. Phải nói là lôgic đến từng chi tiết, tôi nghĩ đến vụ việc rồi bịa đặt một cách đầy hoàn hảo mà khó tìm ra manh mối để buộc tội. ( xin trích cái bài ấy vào, vì rằng sẽ liên quan đến đoạn sau.. )
” Lúc gần hết tiết hai, Em gái mắc vệ sinh quá chịu không nổi nên xin giáo viên đi vệ sinh. Vào trong đó thì bình thường, Em gái làm công việc cần làm. Lúc bước ra thì thoải mái vô cùng, mặt tươi tởn vui vẻ, Em gái gặp được một bạn cùng chung khối vì buổi chiều chỉ có khối 10 học ( bá đạo là đây ), thấy bạn đẹp trai quá nên Em gái thấy cũng tủi thân nên tránh xa ra. Bạn bước đi trước ai ngờ trượt chân, do nền nhà vệ sinh ướt đẫm hết, Em gái phi thân đến, sử dụng hết năng lực của mình vướng lấy cái đầu của bạn, vì sắp tiếp xúc với bước tường của phòng vệ sinh của em. Ai dè đầu bạn tiếp xúc cực đẹp với thành tường, đầu bạn máu chảy, Em gái cũng mất thăng bằng nhưng mà hên sao không té. Thế là bạn sử dụng ánh mắt đầy căng đắng nhìn em, Em gái đâu có biết gì đâu. Nở nụ cười với bạn, công nhận bạn đấy máu nóng thật, nói Em gái không chịu đỡ hết sức, thật tình Em gái đỡ hết sức còn gì nữa. Bạn còn vu khống Em gái xô bạn, rõ là bạn té còn Em gái mới phi thân vào chứ bộ. Thế là Em gái chui vào nhà vệ sinh định lấy nước rửa vết máu trên trán bạn, ai dè ở ngoài bạn chửi rủa um sùm và từ đâu có một làn nước tạt vào kèm theo hai lời nói. Em đoán là bạn của bạn ấy. Em không bực, bình tỉnh, từ từ mở cửa bước ra, định giải thích và xin bạn đừng nói lời cay đắng vì rõ ràng Em gái giúp người mà thành ra như thế. Cô giáo dục công dân có dạy như thế nên Em gái mới làm mà bạn chửi thế, thấy buồn tuổi gì đâu.
Em là Em gái nhẹ nhàng mở cánh cửa, nâng niu như một người bạn…
-Cạch
-AAA – Tiếng bạn ấy vang lên.
Em chẳng ngờ đến cái tình huống này, bạn thử sẵn tư thế cùng với hai bạn kia chuẩn bị đánh em, thế là nhờ cánh cửa nó giúp em. Em thanh thoát sử dụng đôi chân của mình mà chạy vì sợ bạn hiểu lầm nhưng tự nhiên ở đằng sau có tiếng gì đó khác thường. Em quay mặt lại thì ôi thôi bạn ấy đã té xuống vũng nước trong nhà vệ sinh và cái đầu xinh xắn ấy tiếp đất một lần nữa, máu lại rơi….
Hai bạn kia tức quá, rượt đuổi em. Em xác định là bạn sẽ đánh Em gái nếu bắt được, thế là cong chân lên chạy, lần đầu tiên trong đời được chạy với tốc độ kinh khủng như thế, siêu xe còn chưa bằng đôi chân siêu của Em gái đâu nhé. Chạy đến một đoạn, thấy mỏi chân quá, Em gái nhanh chóng quẹo cua tấp thẳng vào một lớp, gặp được cô giáo. Hai bạn kia cũng chạy vào ú ớ chửi em… kết quả 3 thằng được cô dẫn lên văn phòng đoàn.
Lúc đi, Em gái đi cùng với 3 bạn ở phía sau lưng cô, hai bạn ấy cứ chửi rủa đủ điều, Em gái cũng xem như chó sủa bên tai, ông bà ta thường nói đàn chó cứ sủa, con người cứ đi mà. Em áp dụng trong trường hợp đó nhưng khuôn mặt hai bạn tự nhiên đỏ đỏ, Em gái thấy tức cười quá nhưng vì phép lịch sự của một người đàn ông đầy bản lĩnh nên cố nhịn. Chẳng biết hai bạn đo có đạp đinh không mà dừng hẳn lại, Em gái cư tiếp tục vu vi đi theo cô giáo thì nghe tiếng xé gió bên tai. Công nhận lỗ tai Em gái thính ghê.. thế là mọi chuyện bắt đầu từ đây.
Một trong hai bạn tiến đến đánh thẳng vào mặt em, Em gái quay mặt lại, một tý nữa là tiếp xúc với đòn đánh đó rồi nhưng mà may mắn thay né qua một bên kịp. Chưa nói được một lời nào thì bạn ấy tiếp tục nhảy vào đánh túa xua em, Em gái thì cứ né như một con thỏ, không có cơ hội để mở miệng quỳ xuống xin bạn tha cho. Cô giáo cứ tiếp tục nên Em gái không tài nào kêu được. Bạn ấy lại đánh, lại đánh, Em gái thấy bạn ấy mệt quá, để lộ cái má đang hốc hác chắc là đi học không ăn trưa đây mà, Em gái phóng người đến để tay vào má bạn xem sao. Ai dè bạn thụi vào bụng Em gái một phát, nhanh chóng Em gái thụt cái bụng vào thế là không ăn đòn.
Bạn tức lắm ạ, Em gái vẫn không nói, máu trong người đã sôi lên đến đỉnh đến và xác định mình có thể bị thương hoặc chết vì những đoàn đánh của bạn canh ngay vào thái dương và hai con mắt. Em xác định được như thế, bạn vẫn không dừng tay, đến đây lấy hết sức bình sinh từ thời trong lỗ chui ra Em gái cản phá những đòn đánh của bạn. Công nhận cảm giác đau thật nhưng vẫn cố, thế là chẳng may cánh tay Em gái trúng vào mặt bạn, cái bạn kia cũng nóng lòng xong vào đá thẳng vào bụng em, lúc nhỏ Em gái thường đá cây chuối nên xem chân bạn là cây chuối nên đá nhẹ.
Thế là rơi vào tình huống dở chết dở sống, bạn kia thì cứ đánh, bạn này thì cứ đá. Em chụp chân bạn đá lại, bạn ấy tung thêm một cú quyền cước chẳng thua gì Lý Tiểu Long, nhưng Em gái chộp được, quẳng về phía sau. Không biết ai nhập Em gái mà Em gái đạp ra phía sau, trúng bạn, buông tay ra, bạn nằm, định bước đến hỏi thế nào rôi để giúp đỡ thì bạn kia lại tiến đến đánh em. Lúc này cô giáo phát hiện ra rồi nhưng đứng xem vì sợ bạn làm hại, Em gái cũng xác định được là ma nhập bạn ấy rồi, nên ra tay nghĩa hiệp trừ gian diệt ác, xong pha nguy hiểm trận mạc, để chiến đấu với ma quỷ. Em tiến thẳng vào, nắm tay, chộp cổ tùm lum tà lưa,… kết quả mặt bạn chảy máu và nằm xuống đất.
Thế là Em gái trở thành một thằng tội phạm và ngồi đây viết bảng tường trình gần hai đôi giấy ạ. Mong thầy cô suy xét cho em, Em gái là một đứa Học Sinh THPT ngoan ngoãn, nhút nhát như một con thỏ đế ấy, chỉ muốn đem một chút sức lục giúp bạn bè nhưng không ngờ bạn đánh Em gái thê thảm như thế…huhuhuhuhu “
Tôi kể lại đầy đủ sự tình và cảm thấy tài năng chém gió của mình ngày cằng tăng, không biết tại sao như thế. Tôi ngồi đấy chỉnh sửa lại trang phục, tìm kiếm xem có một bằng chứng nào phản bác lại những gì mình ghi trong bảng tường trình không. Tôi yên tâm khi thấy không có điều gì cả, cái áo còn ướt trùng hớp với những điều mình mong đợi, tôi cũng suy nghĩ đến những câu hỏi mà thầy cô sẽ hỏi và cũng nghĩ đến câu trả lời một cách nào đó không để sơ xuất.
Một lát sau thầy Hậu bước vào dẫn tôi ra ngoài, tôi bình tỉnh bước đi theo vì đã chẳng bị tất cả tinh thần nhưng khi bước ra ngoài có một tý gọi là biến đổi sắc mặt khi nhìn thấy có ba người công an trong đó có bố của mình.
-Ngồi đi Em gái – Thầy Hậu chỉ vào cái ghế đối diện với 6 người đàn ông.
Trong căn phòng ấy có một không khí đang ngột ngạt, có 3 người mặc quân phục công an nhân dân và có người đàn ông có lẽ phụ huynh của thằng Quang và đám bạn của nó. Tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần tự nhưng cũng nghĩ đến trường hợp ” vó ngựa truy mông bổng pháp ” lại ” tái xuât giang hồ “.
Có vẻ ba người phụ huynh với vẻ mặt đầy căng thẳng, mới nhào vô ăn tươi nuốt sống lấy tôi, đúng là cha nào con đấy mà. Khuôn mặt của tôi không có gì thay đổi vẫn hồn nhiên như thằng điên trong bệnh viện mới bước ra. Ngồi thêm một tý nữa thì bóng dáng quen thuộc của người thầy hiệu trưởng bước vào, ở ngoài tôi không thấy được những ánh nắng chắc là chiều rồi.
Thầy Hiệu Trưởng bước lại chiếc ghế của chủ tọa rồi gật đầu chào tất cả mọi người..
-Chúng ta vào luôn công việc nhé, gần chiều rồi. Mời Em gái Tâm cho mọi người biết tại sao lại đánh ba bạn kia – Thầy Hiệu Trưởng làm việc luôn
Tôi nhanh chóng đứng dậy một cách ta đây vô tội thì không có gì phải xoắn với những câu hỏi của thầy..
-Em quen ba bạn đó chứ ? – Câu hỏi đầu tiên
-Dạ Em gái chỉ quen bạn quan.
-Có xích mích gì trước không ?
-Dạ lúc trước bạn có đánh Em gái nhưng Em gái bỏ qua.
-Gần đây có xích mích không ?
-Dạ không ạ
-Thế tại sao Em gái đánh ba bạn ?
-Dạ Em gái không có đánh
-Thế sao ba bạn bị vết thương như thế
-Dạ, bạn Quang do bạn ấy té, còn hai bạn kia thì do Em gái tự vệ.
-Mầy nói xạo, mầy đánh con tao thế kia – Một phụ huynh bật dậy.
-Cháu đánh con bác khi nào ? – Tôi điềm tỉnh với vẻ mặt đầy ung dung.
-Không đánh thì làm gì nó vào bệnh viện – Thêm một phụ huynh nữa.
Nhìn dáng vẻ họ có vẻ bực tức, tôi hiểu rõ là khi người con của mình bị đánh thì sẽ đau lắm nhưng họ đâu có biết rằng đứa con của họ làm những việc còn tày đình hơn tôi nữa.
-Cháu đã viết rõ trong bảng tường trình cho nhà trường – Tôi vẫn không đổi sắc mặt.
-Mời hai anh ngồi xuống, nhà trường cho tôi hỏi Em gái Tâm cái – Một chú công an ngồi kế bố tôi.
-Anh cứ tự nhiên.
-Em Tâm cho biết tại sao lại đánh hai bạn Quốc Anh và Kì Ngọc ở khuôn viên A ? – Màn tra hỏi điều tra.
-Dạ, Em gái bảo là không có đánh, chỉ là tự vệ chính đáng- Tôi nhanh chóng phản bác ý kiến.
-Con nít ranh, biết gì tự vệ chính đáng – Người đàn ông nãy giờ im lặng lên tiếng.
-Thưa bác, bác xem hai bạn đấy đánh cháu thế này có thể gọi là tự vệ chính đáng không – Tôi quay lưng lại vén cái áo lên.
Tôi sử dụng gậy ông đập lưng ông, mấy thằng đó không ngờ cái vết thương do bọn nó đánh tôi lúc trưa bây gờ lại là bằng chứng quy kết tội.
-Trời ! – Bố tôi thốt lên.
-Em có thể để áo xuống. – Chú công an lên tiếng.
Tôi quay mặt lại thì thấy khuôn mặt của 3 người phụ huynh kia đổi sắc, trên khuôn mặt người bố cũng có vẻ đau đớn tiếc thay cho đứa con. Cái máu trả thù trong người tôi vực dậy và quyết phải làm cho truyện này đến cùng để dạy dỗ những thằng như thế.
-Em cho biết vết thương ấy khi nào ?
-Dạ, lúc hai bạn ấy đánh Em gái ở khuôn viên A.
-Thằng nhãi ranh, rõ ràng nó đánh con tôi thế kia – Một bác đứng dậy có ý kiến.
-Cháu nhắc lại là không đánh con bác, cháu chỉ tự vệ chính đáng – Tôi mỉm cười khi bị rơi vào cái bẫy đã chuẩn bị sẵn chỉ cần đợi.
-Mầy biết gì tự vệ chính đáng cái đồ miệng chưa hết hôi sữa. – Vẫn với vẻ hung hăng ấy.
Tôi chợt mỉm cười nhẹ…
-Thế cháu tự hỏi bác có phải người Việt Nam không ạ ? Luật phát Việt Nam mà không biết rõ nữa. Tình huống vừa rồi cháu bị đánh lén những thầy cô, Học Sinh THPT ở đấy có thể làm chứng giúp. Rõ ràng những vết thương trên lưng của cháu nếu đem đi kiểm nghiệm thì vượt quá 3 phần trăm thương tích chưa kể để tinh thần. Thế đem khởi kiện thì chắc chắn rằng con bác đã vi phạm, có khi phạm tội hình sự. Không tin bác hỏi mấy chú công an đi – Tôi giảng đạo.
Không ngờ lúc nhỏ tôi hỏi người bố thế nào tự vệ chính đáng thì nay lại giúp mình đến như thế, để đem ra làm bằng chứng và đòn tâm lý vào phụ huynh của những thằng đó. 3 người phụ huynh ấy nghe nhắc đến khởi kiện và phạm tội hình sự thì sắc mặt giảm xuống đáng kể, khí thế hung hăng hoàn toàn bị giảm sút, tình thế đang được lật ngược. Tôi từ thằng được cho là đã phạm tội thằng đứa không phạm tý tội nào.
-Chú cảm ơn cháu như thế là được rồi – Chú công an ngồi xuống đưa nụ cười sang cho bố tôi.
CHAP 97
Tôi cũng yên tâm, cảm thấy đầy nhẹ nhõm khi đã trải qua cái màn hỏi cung đầy quyết liệt nhung lợi thế hoàn toàn thuộc về mình, một chiến thắng nhẹ nhưng cũng đầy gian khổ.
-Hôm nay chúng ta kết thúc tại đây, ngày mai 8h mời quý phụ huynh đến đây mình làm cho xong. – Thầy Hiệu Trưởng kết thúc sự việc.
Những phụ huynh của ba thằng ấy nhìn tôi bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, tôi cảm thấy tội lỗi với họ và cảm thấy đầy nhục nhã giùm ba thằng con quý tử, phụ huynh lo cho thế mà ăn học chẳng ra cái mô tê sất gì cả, chỉ biết kiếm những ghét rồi đánh mà thôi. Trên đời này không có người nào có thể phán xét cho người khác, chẳng hề có cái quền đấy. Tạo hóa sinh ra chúng ta thì hãy để tạo hóa phán tội.
Tôi trở về lớp với tâm trạng đầy vui vẻ, cái chuyện bằng chứng và đối đáp xem như đã xong tại đây, chỉ còn việc ngày mai vào đây mà nhìn ba thằng đó nhận lấy cái bằng kỷ luật và về nhà ở choi từ 3 ngày đến một tuần. Sướng hả hê vô cùng, thật xứng đáng cho cái lung đầy vết thương của tôi.
Vào đến lớp đã là hết tiết 4..
-Mầy sao thế Tâm ? – Thằng Chung chạy đến
-Má, mầy đánh ai thế ? – Bọn nó cứ tươm tớp như thấy người đẹp.
-Ông có sao không ? – Bà Nguyệt cùng với những người con gái kia bu lại như ruồi.
-Từ từ, cho ngồi cái đã. – Tôi làm vẻ đầy nguy hiểm.
Bọn nó cũng lếch thân của mình xuống cái bàn của tôi, lúc này Bạch Yến, Như, Mai cũng đang hiện hữu, chỉ còn đợi tôi kể rành rẽ lại sự việc mà thôi. Tôi làm với vẻ mặt đầy ngu hiểm và bí ẩn mục đích chủ yếu làm cho bọn nó tò mò.
-Lau người đi cậu – Bạch Mai đưa cho tôi chiếc khăn giấy.
-Hihi, cảm ơn – Tôi cầm lấy lau mồ hôi với chiếc áo còn ướt.
-Woa.. – Cả bọn kia không hẹn mà cùng nhau ồ lên.
Làm cho Bạch Mai ngượn ngùng e thẹn, tôi đây còn phải ngại nói chi đến em.
-Bọn mầy khùng à ? – Lấy lại khí thế.
-Hế hế, anh là anh biết rồi nhé – Thằng Mạnh định châm chọc.
-Tao biết từ lâu rồi mầy ơi – thằng Tùng phủi tay.
-Gì thế mấy chú ? – Tôi cứ ngơ ngơ ngáo ngáo.
-Thôi, để ổng kể đi. – bà Kiều Oanh nóng lòng.
Thế là tôi kể lại đầu đuôi câu chuyện, tất nhiên kể theo phiên bản chém gió chứ bọn này ưa nhiều chuyện lắm, chẳng may tiết lộ thiên cơ thì tôi có nước bị đuổi học chứ chẳng đùa. Không biết tôi có khiếu kể truyện hay sao ấy, bọn nó nghe mà đến con mắt không chớp, im lặng đến mức mà có thể nghe tiếng thở.
-Mẹ, hiền thế thằng cờ hó – Thằng Hùng bực bội.
-Mầy tu à ? – thằng Chung hỏi tôi.
-Gặp tui là tui đập nó rồi, ông hiền quá – bà Quỳnh cũng ra vẻ bực bội,
-Bê đê trách làm gì mấy bà ơi – Bên phái nam chúng tôi thì có thằng Hùng với những câu nói đầy bá đạo và bất hủ, bên kia cũng không kém cạnh khi có chị Trân nhà ta.
-Bê cái con khỉ, thử không, một đêm – Tôi nói mà không suy nghĩ.
Tự nhiên ba ánh mắt đầy long lanh và dễ thương của Bạch Yến, Bạch Mai, Như chuyển sang chế độ tên lửa dành cho tôi, nhìn trong sâu thẳm toàn thấy lửa với lửa, còn bà Trân thì thấy nóng máu lên rồi.
-Hề hề, căng thẳng thế, vui đúng không – Tôi tìm kiếm đồng minh
-Vui cái đầu cha mầy – Thằng Anh là thằng đầu tiên đem tôi ra pháp trường.
-Vui lắm hả thằng cờ hó – thằng Chung xoáy vào con mắt tôi.
Đến đây thì hiểu kết quả thế nào nhé, tôi cũng thấy được một sự buồn nhẹ từ bà Trân, nghĩ kỹ lại câu nói vừa rồi của mình hơi quá đáng, nên đành hạ thấp cái sĩ diện để xin lỗi.
-Xin lỗi bà nhé
-…
-…
-…
Cả bọn im lặng, tôi đưa mắt nhìn xung quanh thì toàn thấy là địch không thấy quân ta người nào cả. Đời nó nhọ đến thế đấy.
-Chầu kem ?
-…
-…
-Chầu nước ?
-Ok
-Quất
-Hehe được rồi – Mặt tươi tỉnh hẳn lên.
-… – Cả bọn đã nhí nha nhí nhố lên, không ngờ tôi bị cho vào một cái bẫy đầy hoàn thiện.
Không ngờ mình nham hiểm lại có người nham hiểm đến thế, quả thật đời có cao nhân ắt có người cao hơn cao nhân. Tôi thấy có một điềm gì đó không tốt ở đây nhưng nó rất nhỏ xíu thế là dẹp sang một bên chuẩn bị cho tiết học cuối cùng. Công nhận cái đời Học Sinh THPT, thích học môn đó thì nó trôi nhanh như cái chong chóng quay vậy.
-Tùng..tùng… – Giò ra về.
Hôm nay bọn nó không thiết kế đi đâu chơi cả, nghĩ lại cũng buồn, thế là đường ai nấy đi, tôi với Bạch Yến, Như lúc này ở chung một nhà nên đi về cùng. Trên con đường Lý Tự Trọng không ai nói lời gì cả, đâu đó có những ánh mắt nhìn của Bạch Yến mà thôi. Tôi chợt lo lắng cho cái chân của em, sắp thi đấu nữa rồi mà như thế chắc ngồi ngoài sân xem đồng đội quá.
-Khi nào đá tiếp ? – Tôi hỏi.
-Chiều Thứ 7 – Như trả lời.
-Chân cậu sao rồi ? – Tôi quay sang nhìn em.
-Hihi, đỡ nhiều rồi. – Em tủm tỉm trả lời.
Tôi biết không mau hết như vậy đâu nhưng cũng đành phải tin người con gái xinh đẹp nói mà. Ngày hôm nay đối với tôi cũng có xui mà cũng có may mắn nhưng trong lòng thấp thỏm lo âu không biết bọn cô hồn cắc đãng Quang đó giở trò gì nữa đây. Bọn nó trong tối, mình ngoài ánh sáng thì làm gì được.
Con đường ấy, không bao giờ quên, những hàng cây đung đưa, bầu trời mát mẻ vào buổi chiều, đài phát thanh phát đi những bản tin, dòng người hối hả trở về với gia đình sao một ngày làm việc mệt mỏi. Ba đứa tôi cũng quay về gia đình êm ấm ấy…
Hây…dà… lại một ngày nữa trôi qua.
Về đến nhà tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết, đi ra đi vào thì gặp mặt Bạch Yến và Như, hai người con gái xinh đẹp. Nghĩ cũng lạ từ ngày Bạch Yến ở nhà tôi thì hai thằng anh không đi chơi nữa, trở thành một đứa con ngoan ngoãn. Tôi thì không quan tâm lắm vì ngày nào cũng gặp mặt và nói chuyện cả, bây giờ thì chỉ trừ khi đi ngủ thôi.
Hai người này không biết có hẹn nhau sử dụng vũ khí tàng hình để giết ba anh Em gái nhà này không nữa, cứ búi tóc cao lên rồi mặc chiếc quần Jean ngắn, đã đẹp, đã chân dài rồi mà còn làm như thế thì ai chịu nổi nhễ. Mình là cứ ở trong phòng chứ chẳng dám bước ra ngoài đấy, trở thành một đứa ngoan hơn bao giờ hết.
Cứ đến giờ cơm thì Bạch Yến hoặc Như vào kêu, trên bàn ăn thì luôn lúc nào cũng có những món khoái khẩu của tôi, hai người con gái ấy cùng nhau hợp sức để nấu ăn thì còn gì để nói nữa. Ngon bá cháy con cào cào luôn chứ chẳng đùa. Ăn uống xong tôi lại chạy lên phòng tiếp tục việc học của mình, có thử thách mới biết tôi không bị người con gái ấy mê hoặc ^_^. Lại nhớ đến cái chuyện đấy, tôi thở phào nhẹ nhõm khi bố không nhắc gì cả đến cái chuyện ấy, chắc chắn rằng bố tin thằng con trai của mình vô tội…khò…khò..khò…
Sáng hôm sau…
Vẫn như mọi ngày, tắm rửa, ăn sáng và hôm nay tôi đi đến trường để lấy lại những gì mình đã mất không thôi mất luôn những gì đã có. Tôi đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng đến những tình huống có thể xảy ra. Cái áo ướt cũng là một bằng chứng kết tội thằng Quang và nó đóng vai trò trong việc giải thích cho việc vô tội của tôi. Tôi ướt cái áo của mình có hai lý do, thứ nhất không bị đau tay khi đánh và chấn thương sẽ nặng hơn do đầu tiếp xúc là những cút áo, thứ hai nếu chẳng may công an người ta phân tích ADN với dấu vâng tay trên trán của thằng Quang thì tôi không đường nào thoát tội được và hai thằng bạn nó có lý do để đánh tôi nhưng khi có nước mọi vết tích đó không cánh mà bay, công an chẳng tìm ra hung thủ và kết ngay tội cho vũng nước mà tôi đỗ và bức tường. Tôi cũng tính đến cái trường hợp dính máu rồi, nếu dính máu, áo đang ướt, sẽ lõa ra, không thể nào xét nghiệm được, nên đành bó tay. Tôi suy nghĩ chu toàn đến thế.
Hơn 8h15 tại trường THPT PCT, văn phòng đoàn…
-Mời tất cả mọi người ngồi – Thầy Hiệu Trưởng vẫn là chủ tọa.
Hôm nay có đến 5 người công an, một người là bố tôi, còn những người còn lại chắc chắn rằng sẽ đảm nhiệm vụ kết án đây mà. Thêm một điều nữa là thằng Quốc Anh, Kì Ngọc, Quang đã có mặt đông đủ, nhìn những vết thương trên người nó mà tôi hả hê.
-Mời bốn Em gái đứng dậy đối chất – Chú công an làm việc của mình.
-Hihi. – Tôi nở nụ cười tươi như hoa.
Ba thằng nó thì như một con hổ giấy hình dạng thương tích thế kia, nếu bay vào đánh tôi thì thêm một cú đấm bằng kình lực vào mặt thì sẽ nằm bệnh viện khoảng một đến hai tuần chứ chẳng đùa. Nhìn vẻ mặt đầy tức tối của ba thằng đó sướng kinh khủng luôn ấy.
-Em Tâm chỉ nói là tự vệ nhưng ba Em gái khai là Em gái Tâm đánh ba em. Cho Chú xin câu trả lời ?
-Rõ là bạn ấy đánh em. – thằng Ngọc nhanh tiếng.
-Chú hỏi thử hai bạn này đi, bạn đánh Em gái trước – thằng Quang lên tiếng.
-Đúng đó chú, xử nó đi – Thằng Quốc Anh không để đồng đội mình đơn phương độc mã.
-Bằng chứng đâu ? – Tôi điềm tỉnh trả lời.
Tôi biết rõ khi con người tức quá sẽ sinh ngu, tôi đã gài bọn chúng vào điểm này để rồi biến thành một thằng khờ trong cuộc chơi mà tôi muốn làm gì làm, mọi bằng chứng, vật phẩm chứng minh mình bị đánh đang nằm trong tay của tôi….
CHAP 98
– Bằng chứng nè – Ba thằng đó chỉ trỏ vết thương trên người.
Tôi không nhịn nỗi được cười nhưng đang giả nai nên cố gắng lắm mới nuốt trôi những nụ cười vào ngược lại, chẳng biết ba thằng đó ngu có sẵn hay được đào tạo nữa.
– Đem về nhà mà kêu phụ huynh xem đi. – Tôi thản nhiên trả lời.
Không khí trong phòng hợp trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết, ba người phụ huynh kia thì mặt như lửa khi thấy ba thằng con quý tử của mình bị tôi xỏ dây vào mũi mà dắt đi, bố thì với vẻ mặt nghiêm trang nhưng vẫn với phong cách teen, tôi đoán chắc là hài lòng với cách xử lý và đối đáp của thằng con quý tử. Thầy hiệu trưởng cùng mấy chú công an cũng bật cười nhẹ với câu nói vừa rồi của tôi, ba thằng kia thì khuôn mặt bỗng chốc đổi sắc khí xuống ngay.
– Mầy… – Một phụ huynh đứng lên chỉ vào mặt.
Tôi thì cứ điềm đạm, không có gì phải lo sợ vì mình đã chuẩn bị từ trước, chỉ cần đối phương ra tay là công kích lại ngay. Lần này bọn này sẽ chịu quả cay đắng đây.
– Đề nghị anh ngồi xuống. – Chú công an lên tiếng.
– Cho chú hỏi Tâm nhé ? Lúc Em gái Quang té đập vào tường của phòng vệ sinh có chảy máu không ? – Chú công an hỏi một câu thâm thúy vãi.
Tôi nhanh chóng đoán được ý trong câu đó vì người bố của mình cũng thường dùng những lời nói đó để gài, nếu trả lời có thì tôi chắc chắn rằng sẽ dẫn đi đến nhà vệ sinh để xem chỗ tường nào. Tôi đâu có ngu đến cái mức đó..
– Dạ không ạ, khoảng 1 phút sau thì mới chảy máu – Tôi đáp.
– Lại nhỉ ? Thường thì va chạm sẽ chảy máu ngay mà, sao đến tận 1 phút mới ra – Lại thích làm khó nhau.
– Dạ thưa, cái đầu của bạn ấy cháu cũng không biết nữa, nếu đầu của cháu, cháu sẽ trả lời được câu hỏi của chú – Tôi vẫn bình tỉnh xử lý tình huống.
– Được rồi, Em gái ngồi xuống đi. – Chú công an không nghi ngờ gì về những câu trả lời của tôi.
– Trong nhà vệ sinh lúc 3 Em gái bị đánh có ai làm chứng không ?
– Dạ… – thằng Quang ấp a ấp úng.
Khỏi phải nói, do số nó nhọ với lại ông trời đã giúp tôi, trong lúc hành động thì nhà vệ sinh chỉ có bốn người nên không kiếp ra được người thứ 4 làm chứng. Tôi chợt nhớ đến cái người bước đến từ từ khi đứng lại, một sáng kiến lóe sáng, một ý tưởng có thể giúp bằng chứng ba thằng đó đánh mình được cũng cố thêm.
Tôi đưa tay lên xin có ý kiến và tất nhiên được nói..
– Dạ thưa lúc ba bạn ấy rượt đánh Em gái có người làm chứng ạ. – Tôi đưa ra ngay.
– Thế thì tốt quá, đồng chí đi với Em gái Tâm tìm người đó đi – Ngước nhìn qua chú công an ngồi kế bên đang ghi chép.
Tôi chợt nhớ ra người đó học lớp 10 vào buổi chiều,… bây giờ đang là buổi sáng thì kiếm đâu ra…
– Chú ơi người đó học buổi chiều – Tôi nói ngay nếu không muốn tự mình làm nhục mình.
– Ừa, thôi Em gái ngồi xuống đi.
– Cho chú hỏi Em gái Quang, Ngọc, Anh nhé.
– Dạ
– Trong lúc bị bạn đánh tại sao không kêu lên ?
– …. – Ba thằng nó im lặng nhìn nhau không biết gì nói.
– Vì bạn đánh em, nếu kêu lên thì giáo viên phát hiện. Trong nhà vệ sinh đã bị lộ kế hoạch. – Tôi thêm dầu vào lửa, thấy thời cơ của mình đã đến.
– Mầy…. – Bọn nó tức muốn học máu ra ngoài mà chết.
– Em Ngọc và Anh đánh bạn trước hay bạn đánh hai Em gái trước. – Chú công an biết lái chủ đề đó.
Tôi định dồn bọn nó vào chân tường tìm lối thoát cho mình mà bị cắt ngang đành ngậm ngùi ngồi xem tuồng kịch hay do mình làm đạo diễn. Tôi muốn nó đi theo chiều nào thì đi chiều đấy, bằng chứng, chứng cứ đang thuộc về tôi, ván bài đã nắm chắc trong tay phần thắng.
– Bạn Tâm đánh ba đứa Em gái trước. – thằng Quang trả lời.
– Đúng rồi đó.
– Bạn nhào vào đánh, bọn Em gái mới làm thế, chứ bọn Em gái hiền lắm – thằng Anh chứng tỏ mình là một học trò ngoan ngoãn.
Thầy Hiệu Trưởng tủm tỉm cười với câu nói ấy, tôi cũng thấy nhục giùm thằng đó và quyết định trả đũa, về trình độ như thế thì còn thua tôi xa…
– Ba bạn nói mà không biết lẹo lưỡi là gì hả ? Nếu mình đánh ba bạn trước đáng lẽ khi chạy đến lớp cô giáo phát hiện ra ba bạn bị thương nhỉ ? – Tôi chỉ ra cái vô lý.
– Đúng thế không ba Em gái ?
– Dạ không. – Ba đứa nó đồng thanh trả lời, chưa biết chết là gì.
– Em yêu cầu thầy hiệu trưởng mời cô giáo ấy đến để xác minh. – Tôi thì dửng dưng.
Phần đối chất này hoàn toàn nghiêng về phía tôi, ngay cả người bố giỏi hùng biện lại để cho đứa con độc diễn trên một cái sân khấu mà theo người bố là rất nguy hiểm. Điều đó cho thấy tôi có phần thắng rất lớn, không ngờ mình có tài chém gió thần sầu quỷ khóc đến thế. Trong lúc ngồi đợi giáo viên ấy đến, có một nữ công an đến, tôi đoán chắc là bảng pháp y. Cũng có một chút lo sợ, sợ có sự việc gì đó sơ xuất trong chuyện này. Trên cuộc đời không có gì gọi là hoàn hảo và không sơ hở hết cả.
– Đã có báo cáo về thương tích của ba Em gái Quang, Ngọc, Anh.- Chú công an nói.
– Bị gì thế anh ? – Một phụ huynh lên tiếng.
– Con tôi có sao không – Tôi cảm thấy thương cho người phụ huynh này dù rất hung dữ.
– Ba Em gái ấy chỉ bị chấn thương nhẹ. Chú hỏi Em gái nhé Tâm ? – Chú công an xoáy ngay cho tôi.
Khỏi nói, đã chuẩn bị tinh thần để lái sang chuyện khác biến trắng thành đen rồi, dù rằng hỏi bất ngờ nhưng con cáo già như tôi đã có phương án tối ưu để đối phó.
– Em nhớ rõ bạn Quang té như thế nào không ? – Chú ấy lại đem nghề ra.
Nếu một người khác sẽ rơi vào cái bẫy như thế này vì đang thay trắng thành đen thì kể thể nào cũng không bằng công an, nếu người ta dựng lại hiện trường thì có nước mà ăn cám. Tôi là con của một nhà binh gia truyền mà, đâu có dễ bị rơi vào bẫy đâu.
– Dạ, nếu cháu nhớ chắc có lẽ cháu bằng Cao Bá Quát rồi vì lẽ rằng khi bị người ta đánh, đe dọa về mặt tinh thần thì sẽ bị suy giảm và tất yếu sẽ không nhớ hết những sự việc không quan trọng. – Tôi đối đáp rành mạch,
– Thế sao cháu nhớ nhũng chi tiết bạn đánh như thế nào, bạn rượt ra sao để kể và viết tường trình.? – Thử nghề của tôi đây mà.
Con cáo già đã được huấn luyện…
– Dạ thưa lợi ích cốt lõi của mình thì tất nhiên mình phải nhớ rồi.
– Thế cháu có nhớ bạn đánh vào lưng những chỗ nào không ?
– Dạ, đánh vào xương vai, hông, lưng và một cái ở cỗ.
Ba thằng đó mang một khuôn mặt tức tối đầy khó chịu với những lời đối đáp kèm theo khuôn mặt đầy hả hê của tôi. Chắc là đang tức lắm vì mình biết rõ như thế nào nhưng bị thằng đó vu oan, cảm giác tức lắm nhễ. Gần như tôi đã chiến thắng…
– Thế có ai làm chứng lúc hai bạn Anh và Ngọc đánh cháu ở khuôn viên A không ? – Chú công an này không biết có phải thuộc cấp của bố không mà điều tra manh mối kinh khủng thật.
Tôi không nghĩ đến cái chuyện này,… đến đây đành phải im lặng vắt óc suy nghĩ…
– Chắc không có đâu chú vì bạn ấy đánh người ta trước mà – Thằng Quang cũng thông minh chen vào.
– Đúng đó, bạn ấy hết nghĩ ra chuyện để bịa đặt rồi – thằng Ngọc có vẻ tức tối lắm nên khi có cơ hội nó liền phản công ngay không chừng chừ tý nào.
– Thưa thầy, Em gái làm chứng cho bạn Tâm – Giọng nói quen thuộc phát lên từ cánh cửa bước vào văn phòng đoàn.
Lúc đó tất cả mọi người quay mặt lại, dồn về phía giọng nói ấy vang lên, tôi cũng thế, nghe giọng nói của một người con gái đầy quen thuộc nhưng không nhớ là ai cả, có thể câu nói ấy cứu mạng tôi trong trường hợp này.
CHAP 99
– Em thấy ba bạn này đánh bạn này trước à ? – Chú công an hỏi.
– Dạ – Người con gái ấy với chiếc áo trắng tinh khôi đầy xinh đẹp.
– Con Diễm Trúc kìa Quang – Thằng Anh nhích vai thằng Quang đang đứng như trời trồng.
– Im mầy đi – Nó cáo gắt.
– Em vào đây đi Trúc – Thầy Hiệu Trưởng gọi.
– Dạ – Em bước vào.
Nhìn dáng đi tôi thấy người con gái ấy giống Trúc My quá thể, xinh đẹp làm sao trong trang phụ áo trắng tinh khôi, Em gái nở nụ cười đầy xinh đẹp dành cho tôi.
– Em học lớp nào mà thấy bạn Tâm bị ba bạn này đánh trước – Chú công an hỏi.
– Dạ Em gái là lớp trưởng 10B12, trong lúc bước lên làm bài tập thì thấy ở ngoài có xô xát đánh nhau, hai bạn này đánh xong vào đánh ngay xương vai, hông, lưng của bạn ạ – Diễm Trúc trả lời gọn băng rồi chỉ vào thằng Anh và Ngọc.
Tôi thoáng giật mình, rõ ràng câu nói vừa rồi do mình chém gió ra mà chứ có phải sự thật đâu. Sự thật là ba thằng đó chẳng đánh trúng tôi phát nào, chỉ toàn trúng gió mà thôi. Có một sự khó hiểu nhẹ.
– Được rồi, cảm ơn Em gái rất nhiều – Chú công an đã kết thúc phần việc của mình.
Thật sự là một sự biến đổi trắng thành đen rất hoàn hảo của tôi nhưng không ngờ lại có một người giúp đỡ mình trong cái câu hỏi có thể bị vạch trần ấy. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Những chú công an dựa theo gì mà cả bốn người khai báo và các nhân chứng kèm với vết thương trên người xác định..
– Em Tâm bị ba Em gái đó đánh, chúng tôi sẽ nhận hồ sơ để truy tố trách nhiệm nếu nhà trường có yêu cầu – Chú công an kết án phiên tòa.
Đến đây thì màn kịch do tôi là đạo diễn đã thành công tốt đẹp, ngoài sự mong đợi. Trong văn phòng đoàn lúc này có hai phe với hai khuôn mặt khác biệt, phụ huynh của ba thằng cờ hó và ba thằng đó mặt mài sầm xì, đổi sắc nhanh chóng, không còn tý máu nào cả. Bố, thầy hiệu trưởng, Diễm Trúc và tôi trên khuôn mặt có một niềm vui không thể nào tả xiết.
– Thôi, các cháu đã thế thì thôi, lần sau có gì nói với nhà trường không được đánh con bác nữa nhé – Bố tôi đưa ra giải quyết.
– Tôi thay mặt cho ba gia đình xin lỗi anh và cháu, chúng tôi về sẽ dạy lại ba thằng nó – Một phụ huynh đứng ra thay mặt xin lỗi
Tôi cũng có một chút tội nghiêp cho gia đình họ vì có ba đứa con bất hiếu như thế, dù muốn hay không thì cũng phải cho ba thằng đó nhận cay đắng từ xã hội và gia đình mới mong rằng thay đổi. Thế là tôi đã làm được. Thầy Hiệu Trưởng cũng mời 3 phụ huynh ấy thứ 7 vào nhận quyết định đình chỉ học tập một tuần, tôi thì bình thường không bị gì cả, trái ngược lại còn nhận được tiền thuốc men. Công nhận tài năng của mình từ đây, biển đổi trắng thành đen.
Trong lúc ra về…
– Tối tính – Bố chỉ nói hai từ mà làm tôi rụng cả cái rún.
– Dạ – Tôi yểu xìu vì đoán được rằng tối nay sẽ ăn roi không biết mấy cây đây, rầu làm sao.
Uể oải bước ra bãi giữ xe, tôi bắt gặp ánh mắt đầy hận thù của ba thằng đấy, nếu nó còn sức lực chắc bay vào đánh tôi rồi, đến khi đó tôi không thấy mình làm việc đấy tội lỗi tý nào cả. Nhanh chóng lấy xe,..
-Mầy nhớ mặt tao nhé con chó – Giọng thằng Quang phía sau lưng.
Tôi tưởng nó chửi mình nên nhanh chóng quay mặt lại định nạp cho một trận rồi vào méc thầy hiệu trưởng, tôi đâu có vừa mà thích ăn hiếp hoài, thấy người ta hiền lành rồi làm tới.
– … – Quay mặt lại thì mới phất hiện ra nghi vấn.
Nó không phải chửi tôi mà là một người khác, người đó không ai khác chính là Diễm Trúc, người con gái xinh đẹp đang bước đến nhà xe, nơi mà tôi đang hiện hữu tại đó. Theo suy đoán chắc có lẽ nó còn cay cú cái vụ Diễm Trúc đứng ra làm nhân chứng, tôi định tiến đến bênh vực cho người con gái ấy nhưng Em gái cứ lặng lẽ bước đi về phía tôi.
Lúc đó trong người có một cảm giác gì đó khó mà tả được, khoảng cách giữa chúng tôi không xa mấy nhưng cứ ngỡ rằng một người ở mặt đất, một người đang ở cung trăng nhìn xuống vậy. Xa vời vợi làm sao nhưng cuối cùng Em gái cũng tiến đến lại gần tôi, nở một nụ cười đầy ngọt ngào xinh xắn.
Tự nhiên tôi thấy cái khuôn mặt kiều diễm với nụ cười tỏa nắng chiếc răng khểnh ấy giống mọi tinh hoa sắc đẹp và nụ cười của Như, Bạch Yến tập hợp lại vậy. Trong chốc lát tôi trở thành một thằng ngu ngơ, thân xác còn đó nhưng tâm hồn đã biến đi đâu mất, bị người con gái ấy cướp đi rồi.
– Nhìn thế đủ rồi, về nào – Tôi không ngờ Em gái lại nói câu đấy.
Nhục kinh khủng luôn chứ chẳng đùa, phải gọi là nhục bách xuyên tâm, tôi nhanh chóng lủi thủi dẫn xe ra, người con gái ấy đi theo sau chứ không dẫn xe mình ra,..
– Xe cậu đâu ? – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.
– Chở tớ về đi, xe để đây. – Em lên tiếng với vẻ yếu ớt
Tôi thấy vẻ mặt ấy thì không thể từ chối tý tỵ ty nào được chỉ biết đèo Em gái về nhà thôi, suốt con đường đầy những tia sáng ban mai ấy, hai chúng tôi nói chuyện với nhau, có lẽ đây là cuộc trò chuyện lâu nhất giữa hai đứa từ đó đến giờ.
– Sao cậu biết tớ bị đánh ở vai, lưng, hông ? – Tôi tò mò.
– Cậu muốn biết à ? – Giọng nói dễ thương quá thể.
– Ừ. – Cái tật tò mò nó lớn hơn cái tuổi rồi ợ.
– Lúc tối nằm mơ thấy cậu bị người ta đánh vào hông, lưng được chưa ạ ? – Em thản nhiên trả lời.
Câu trả lời ấy làm cho tôi giật bắn cả người, không biết Em gái đang đùa hay nói thật, nếu nói thật thì gọi là gì nhỉ, nghe người ta nói như thế là thần giao cách cảm đấy.
– Cậu đùa tớ à, hihi – Tôi muốn chính xác.
– Tùy cậu. – Ngắn gọn xúc tích vê lờ.
– Ờ, mà cậu quen thằng Quang à ? – Tôi lại hỏi.
– Ừa, có quen – Giọng nói có vẻ đang buồn một chuyện gì đó.
– Sao nhịn được hay thế ?
– Người ta nói gì mặc kệ người ta cậu à – Em vẫn hồn nhiên.
– Ừa. – Tự nhiên trong người tôi có một cái cảm giác gì đó đầy bất an.
– …..
– …. – Ít khi giữa tôi và Em gái có một khoảng cách đầy im lặng đến như thế.
– Sao im lặng rồi – Tôi không muốn cho nó kéo dài.
– …. – Vẫn im lặng.
Một cái gì đó tựa vào lưng của tôi, một cảm giác đầy ấm áp, một hương hoa nhẹ nhàng du dương theo những cơn gió thoảng theo.
– Cho mượn cái lưng cậu tý nhé – Giọng nói đầy yếu ớt.
– Ờ – Tôi chỉ biết làm như thế.
Đạp xe thật từ từ, chậm rãi băng qua con đường Trần Hưng Đạo, sắp đến nhà Diễm Trúc rồi, tôi chạy từ từ rồi quay ra phía sau lưng, nơi người con gái ấy đang tựa vào, có một cảm giác đầy bình yên. Tôi và Em gái quen nhau một cách đầy bất ngờ, tôi và Em gái làm bạn của nhau cũng thật bất ngờ. Có lẽ do số phận. Đôi mắt long lanh ấy nhắm lại chìm vào giấc ngủ sâu, một nét dễ thương trên khuôn mặt của Em gái hiện hữu. Chợt con tim tôi rung động lên vì những hình ảnh như thế…
Một buổi sáng đầy tinh mơ, tôi chở Em gái từ đầu đường Hùng Vương băng qua cây cầu ấy rồi chạy ngược dòng về đường nhà Em gái Trần Hưng Đạo, thực sự tôi chẳng thấy mệt tý nào, cứ từ từ thông thả, đôi lúc cũng dừng lại bóng cây phượng vĩ đầy mát mẻ… Một ngày đầy bình yên….
CHAP 100
Tôi định cứ để cho Em gái ngủ thật ngon, mình cứ chạy đi đến những nơi có bóng mát, những ánh nắng đầy gay gắt kia biến mất. Không biết tự bao giờ tôi chạy ra đến biển, nơi mà xem nó như một căn nhà của mình, một nơi rất đỗi bình yên và thanh tĩnh.
-Hihi, chạy đi đâu thế – Tiếng nói đầy ngọt ngào không kém phần dễ thương của em.
-Thức rồi à ! – Chẳng biết tại sao tôi vui mừng khi nghe thấy giọng nói của người con gái ấy.
-Ừa, ngủ ngon quá. Hihi – Nụ cười với chiếc răng khểnh đầy tỏa nắng.
-Heo mà, vào biển chơi nhé.
-Tùy cậu à, dẫn đi đâu thì đi đó.
-Thế dẫn đi bán nhé. – Tôi dừng xe lại trêu em.
-Hứ, dám không – Phụng phịu dễ thương.
-Hihi, nói chơi chứ dễ thương vậy ai bán đi chứ.
-Đúng là bọn con trai nói lời hoa mật mà. – Em có vẻ bất bình.
Tôi thì lặng câm không biết nói gì nữa, bị Diễm Trúc nói ngay cái điểm mà thằng con trai nào không có chứ, thằng nào mà trả lời không có, chối trong trường hợp đó thì không đáng làm mặt đàn ông nhé. Cũng gần trưa rồi, hai đứa tôi đi dạo trên con đường dọc đê biển, những cơn gió biển thổi vào mát thật đấy. Dạo một vòng quanh biển, tôi cảm thấy cái bụng mình đang biểu tình chắc là sáng giờ không ăn gì cả.
-Đi ăn nhé.
-Ừ.
Thế là hai đứa đi tìm thức ăn để thỏa mãn cái bụng của mình, tôi thấy được những nụ cười luôn hé mở trên đôi môi hồng xinh xắn ấy, niềm vui ấy cũng lây sang bên tôi, tự nhiên có một nỗi niềm hạnh phúc trong người dâng trào, cái cảm xúc ấy giống hệt như cái cảm xúc khi gần Bạch Yến. Nhìn Diễm Trúc và Bạch Yến hai người họ giống nhau quá thể, giông ở cái sắc đẹp trời phú. Không biết cái số tôi phước đức thế nào ấy nhễ, chỉ chưa đầy 4 tháng thì đã gặp được 4 người con gái xinh đẹp, bé My cũng được liệt vào danh sách xinh chứ không bằng 4 người đó. Chắc lẽ còn bé, sắc đẹp chưa tỏa ấy mà…
-Cô ơi ! Cho con 2 đĩa cơm sườn. – Tôi nhanh chóng kéo ghế cho Em gái ngồi rồi gọi món ăn.
-Này, đừng gọi như thế, ăn cơm phần đi. – Em lên tiếng.
Tôi nghĩ lại thấy ăn cơm sườn hoài cũng ngán nên làm theo ý em…
-Cô ơi, đừng lấy cơm sườn, cho con cơm phần.
Một tý chủ quán bước ra…
-Hehe, phát hiện rồi nhé – Bé My bước ra.
Tôi giật bắn cả người chẳng ngờ đi đâu cũng gặp con bé ấy ảm ảnh, không tin vào con mắt mình nữa. Không lẻ trùng hợp kinh thế, tôi nhớ lại là tháng bảy vừa rồi mình chưa cúng gì cả, hèn chi bây giờ nó ra thế này nè.
-Hihi – Diễm Trúc nở nụ cười với Trúc My.
-Đâu ra thế ? – Tôi nhìn con bé lém lỉnh ấy.
-Hỏi lạ, không lẻ dưới đất chui lên. Không nói chuyện với anh nữa – Bé quay sang nói với tôi rồi kéo ghế ngồi kế bên Diễm Trúc.
-Em này, cứ bắt bẻ hoài – Diễm Trúc dành ánh mắt lạnh giá đưa cho Trúc My.
-Hehe nghe nói chưa bé con – Tôi thích thú.
Bỗng nhiên con bé ấy đưa ánh mắt nhìn sang hai đứa chúng tôi, nhìn trong ấy mắt tôi thấy có một điều gì đó đang nham hiểm kinh khủng không thể tả, mọi khi bắt gặp ánh mắt đấy thì con bé ấy lại giở trò.
-Hé hé, Em gái biết rồi nhé. Bênh nhau nữa kia – Con bé sáng mắt ra.
-Biết gì ? – Hai đứa tôi đồng thanh.
-Ôi thôi, đồng thanh thế kia còn gì nữa. – Lại dồn vào chân tường.
Tôi thì cứ đơ miệng vì biết con bé ấy đang nghĩ đến chuyện gì nhưng mà thôi, không có cách để chống trả lại đành ngậm ngùi một lần nữa nuốt cơn tức vào trong bụng để trả thù sau… Một lần nữa tôi lại thua con bé ấy.
-Chị đói bụng quá. – Diễm Trúc cũng biết nói xoáy ấy chứ.
-Hứ, ăn gì nè ? – Một nỗi thất vọng trên khuôn mặt bé My.
Diễm Trúc lắc cái đầu sang ý hỏi tôi…
-Ăn gì – Ngắn cụt ngũn.
-Cơm phần. – Tôi cũng không kém ngạnh.
-Thịt sống, cơm thiêu, mắm hôi nhé.
Tôi giật bắn cả người khi nghe con bé ấy liệt kê ra những món ăn mà nghe đến đã lạnh cả người…
-Đùa à…
-Hihi – Em ôm miệng cười khúc khích.
-Chị Trúc kêu món đi.
-Canh chua cá cam, Địt ram mặn, đậu đũa xào. – Diễm Trúc kết thúc thực đơn buổi trưa.
-Anh là anh có phúc lắm nhé – Bé My nhìn tôi.
-Có phúc ?
-Em không đi học hả My – Diễm Trúc nhanh miệng.
-Dạ, hôm nay trường hợp hội gì đấy. – My nói chuyện với Trúc thì rất hiền lành.
-Nhanh đi, đói bụng quá rồi. – Tôi lên tiếng.
Con bé ấy đưa ánh mắt léo lỉnh sang cho tôi rồi chạy nhanh vào trong, nhìn dáng cũng gọi là xinh đấy dự là lớn lên không thua gì bốn người kia đâu, bây giờ tôi mới biết chính nơi đây là nơi hôm bữa mình nằm uống nước, cũng là chính nơi mà bị con bé ấy gài. Đau đớn vô cùng, tự nhiên có một cảm giác đầy lo sợ đối với người con gái tuy bé nhỏ nhưng nói chuyện đầy sắc bén.
Tôi với Diễm Trúc ngồi đó, mỗi người nhìn mỗi hướng, tôi thì cứ nhìn em, còn Em gái thì lại nhìn ra hướng biển nơi những cơn sóng dạt dào đập vào. Thấy người con gái ấy sao mà mỏng manh dễ vỡ thế, nói đến sự mỏng manh chắc có lẽ Bạch Yến là người dễ vỡ nhất, con người ấy có một cái gì đó khó nói.
Ngồi ngắm nhìn những nụ cười xinh đẹp trắng tinh, mái tóc đen huyền ảo thì con bé nhi nha nhí nhố ấy lại bước ra, lúc này trên đôi tay ấy là những món thức ăn đang nói hổi đặt trên mâm cơm. Cái bụng tôi đã biểu tình cho thấy đến giờ cơm mất rồi….
-Ăn thôi – Tôi bới cơm cho em.
-Hihi, mời cậu – Em gấp đồ ăn cho tôi.
Những món ăn trên bàn nhìn cũng đủ biết là ngon rồi, tôi cũng giữ cái nét đặc trưng của phái mạnh đó là ga-lăng, cũng gấp đồ ăn cho em, thế là hai đứa gấp qua gấp lại. Bữa ăn tuy có hai đứa nhưng rộn rã cả tiếng cười trong bàn ăn, tôi cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh người con gái ấy, bây giờ lại thấy giống Bạch Mai quá thể. Khi gần Bạch Mai Em gái luôn tạo cho tôi một cái gì đó vui vui vẻ đôi môi nở lên một nụ cười.
-Ngon quá hé ? – Tôi hỏi em.
-Ừ, hihi – Dù đang ăn nhưng nụ cười vẫn tươi tắn như ngày nào.
Cuối cùng bữa ăn cũng xong xuôi đâu vào đấy, người tính tiền là tôi, dù Em gái có kêu để trả nhưng tôi là một thằng con trai mà để một người con gái làm chuyện đó thì còn mặt mũi bỏ đâu. Tôi và Em gái đi dạo trên con đầy ấy một tý rồi chở về nhà lấy tập sách đi học…
Ngày hôm nay trôi qua nhanh chóng khi được bên cạnh người con gái ấy với những nụ cười xinh xắn đầy tươi dẹp, trái tim tôi cũng có những cảm xúc đan xen vào nhau, gần đây trái tim cứ có những nhịp đập lạ thường về mọi chuyện có liên quan những người con gái mà không thể nào xác định được.
Tối hôm đó…
Tôi đã chuẩn bị tất cả tinh thần, chuẩn bị cả tinh thần ăn roi vào mông vì trường hợp đánh nhau trong trường học nhưng cũng đã chuẩn bị tinh thần để hàm oan cho mình, tôi đã làm một cú ngoạn mục với công an thì không lẻ nào lại làm không được với người bố.
Tôi vẫn với tâm trạng hồi hợp khi đối diện với người bố ấy nhưng vẫn lấy hết sức bình tỉnh của một thằng con trai bước vào căn phòng đang đầy sát khí, tôi đã thấy được bố đang đọc báo…
-Ngồi xuống đi.
-Dạ. – Tôi tiến lại gần ngồi kế bên bố.
-HÂY… – Một tiếng la.
-Víu – Cú đấm toàn khí với khí.
Tôi hoảng hồn, tự lấy hai chân của mình đạp bật ngã cái ghế xuống đất, chẳng thà té như thế không sao chứ cái cú đấm ấy mà tiếp xúc với một phần nào trên cơ thể thì dự rằng bầm tím hoặc đau ê ẩm cả tuần chứ chẳng đùa, kình lực chỉ gây nội thương thôi.
-RẦM – Tiếng ngã ghế.
-Véo – Một cú đá vòng cầu đầy dũng mãnh.
Tôi xác được định đây là một kiểu hành xác mới của bố, đá ngang qua như thế có nước mà chết. Tôi đang nằm ở dưới với cái ghê, đau ê ẩm cả cái lưng vì mấy vết thương cũ có hết đâu, lăn người sang một bên rồi đạp cho cái ghế bật lên.
Bố thu người về thế thủ chiến đấu của nội gia, tôi nhanh chóng đứng dậy, chứ nằm dưới đó có mà ăn đòn no xương chứ chẳng đùa.
-Nào, thể hiện bản lĩnh đi – Bố lên tiếng.
-Hehe, xin lỗi bố – Tôi cũng thu người lại thế thủ.
Trong căn phòng ấy có hai ” con sư tử ” đang chuẩn bị vồ nhau, một không khí đầy ngột ngạt và căng thẳng đến từng phút từng giây. Tôi biết nếu sơ xuất mình sẽ ăn đòn từ người bố vì võ công của đối thủ đang đối diện rất tài tình, toàn tinh hoa không hà, cả hai người không ai chịu ra đòn trước. Xác định được là không gian đang hẹp nên sử dụng những môn võ như teakwondo thì có nước gãy chân, tôi quyết định bay vào nhập nội…
-Víu – Một cú đánh.
Liên tiếp là những cú gạt đỡ, bố cũng đánh trả cho tôi những đòn đánh, dưới ánh đèn đầy loe loét cả hai ra những cú đánh không thể thấy được chỉ sử dụng được linh giác trong vịnh xuân thì mới mong niêm thủ được đối phương. Tôi thì chưa vững chắc lắm về kình lực nên hạn chế sử dụng, còn bố thì hơn cả 10 người hôm trước , khí công có thể đạt đến một tầng nào đó, gọi là thượng thừa cũng được. Những cú đấm của tôi bị bố gạt, chém, đỡ một cánh nhanh gọn, tôi hơi bị tốn sức nên lùi lại thì…
-Víu – Một cú đá tới.
-Binh – Ngay vào bụng tôi làm văng ra xa cả mét.
-Víu
-Chát – Tôi chẳng kịp giữ thăng bằng thì đối phương đã tiến đến cho một cú tát chua chát vào mặt.
Tát băng kình thì thôi khỏi nói, thấy cả chục ngôi sao…
-Víu – Một cú đạp tống thẳng của Vovinam.
Chợt nhớ đến tuyệt chiêu nắm bắt chân rồi quẹt ngang mà đã tập với thằng Chung, tôi đánh liều chụp lấy cái chân ấy, bố mất thăng bằng thấy rõ lợi dụng cơ hội đó tôi nắm bé lên rồi đốn vào khớp gối, phần thắng dự chắc nằm trong tay…
-Víu – Tôi đá kéo vào đầu gối để cho bố ngã xuống.
Nhưng…
-Hâyyyyyyyyyyyy – Bố hét lên.
Khi cái chân tôi sắp tiếp xúc đến cái chân còn lại của bố thì bố chợt mỉm cười nhẹ rồi hất tung người lên khỏi chân không, co chân lại tránh cái đòn quét của tôi, bất ngờ hơn là bố tận dụng thời gian trên không ấy nhanh chóng xoay người lại, thực hiện cú đá xoay người com-pa….
-Víu – Tạo thành thế com-pa.
-Bốp – Tôi nhận đủ cú đá ấy ở ngực.
-Aaaa – Tôi hét lên.
-Binh – Cú đá ấy cực mạnh đẩy tôi văng cả thước, hên là có thả người theo lực chứ cương lên chắc tôi đã hộc máu trào đòm chết tại chỗ.
Ngay ngực làm cho tôi cảm thấy khó chịu mất thở trong mất giây liền, muốn chết vậy, cú đá tuy không mạnh nhưng lực xoay người ấy cực kỳ nguy hiểm, tôi thật bất ngờ tưởng rằng cái tuyệt chiêu của mình không có điểm nào để triệt phá nhưng kết quả là mang thương tật đầy mình.
-Chiêu đó con học ở đâu thế ? – Người bố ấy bước lại gần tôi.
-Khụ,..khụ – Tôi ho lên liên hồi.
-Đánh có tý mà ho thế rồi, dở thế con, hế hế.
-Đòn đó…khụ..khụ của bố có trời mà cứu – Tôi thấy được sự nguy hiểm khi giao chiến với một người võ công đầy mình.
-Haha. – Bố cười.
-Ra ngoài rửa mặt rồi đi ngủ đi. Con qua mặt được chú Kiệt chứ qua mặt bố không được đâu nhé, mai mốt có tạo hiện trường thì đừng làm như thế, sơ hở nhiều lắm – Bố lên tiếng.
-Dạ ? – Tôi giật bắn cả người, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
-Rõ là thế mà, bảng tường trình tuy có lợi ích về mình đấy nhưng có khi chi tiết quá lại là mấu chốt ? Chi tiết bạn đánh con ngay lưng tự nhiên biến mất ? – Bố nhìn tôi.
Tự nhiên nhớ đến cái bảng tường trình đấy bá đạo đấy thì tôi mới biết đúng như lời bố nói.
-Tuy là con đã thấm nước vào cái áo nhưng hãy nhớ rõ một điều rằng, mặt tiếp xúc của cánh tay với vết va chạm vào tường là khác nhau. Lần này con hên, cái tường ấy có bảng chốt. Haha – Bố nói rồi cười lên.
Đến đấy tôi tự thấy hổ hẹn làm sao, không biết đáng vui hay đáng buồn nhưng cái kế hoạch theo mình là hoàn hảo không có điểm nào bị phát hiện thì người bố đã vạch tẩy một cách đầy chi tiết, không có gì có thể đả bại cái lập luận vừa rồi…. Tôi đã thua… Thua người bố… Con vẫn thua cha…