Rượt Với Chị Đuổi Bắt Với Em. 5XJH12CS2 (Chap 101 – 108)
CHAP 101
Tôi ểu oải bước về phòng, mang trong người một thương tích do chính người bố mình gây ra, quả thật nói về trình độ võ thuật thì thua xa, không biết khi nào mới có thể rút ngắn cái khoảng cách ấy. Bố tôi từng được huấn luyện võ thuật từ nhỏ trải qua rất nhiều kiểu bởi những võ sư là bạn của ông nội lúc đi kháng chiến. Những môn võ mà bố học cho đến nay hiếm có người tìm kiếm được, những thế võ đầy thanh thót, nhẹ nhàng, uyển chuyển, chú trọng về phần khí nhiều hơn phần thân.
Tôi nhanh chóng leo lên giường nằm, một cảm giác hơi đau đau, cũng may mắn là lúc nãy thả lỏng cơ thể một cách tối đa để thả người theo lực tác dụng cho nên bị thương không mấy nguy hiểm, nếu như một người nào đó mà không hiểu về phần đả lực ấy thì chắc chắn có thể hộc máu sao cú đá ấy, nguy hiểm vãi. Bỗng chợt nhớ đến người con gái ấy, Diễm Trúc với nụ cười tươi tắn đầy xinh xắn, có một nét gì đó hao hao giống Bạch Yến và Tố Như. Kể ra cũng lấy làm lại, tự nhiên ở đâu đem ra cả đóng con gái xinh đẹp như thế…
-Trời ơi, lúc lớp 9 muốn tìm bạn gái kiếm một người xinh đẹp mà đỏ con mắt chẳng thấy, bây giờ thì cả đóng thế này nè. Ông trời đi ngủ hay ông không có mắt thế ? – Tôi than trách một mình trong căn phòng đầy rộng lớn.
Đúng lúc đó…
-Cộc,..cộc – Tiếng gõ cửa.
-Vào..khụ.. đi – Lại lên cơn ho.
Và…
-Hihi – Bạch Yến chào tôi bằng một nụ cười quyến rũ.
Khỏi phải nói cái máu trong người tôi lại trỗi dậy, gặp con gái đẹp là thế, hai con mắt cứ mở to ra mà đặc biệt ở một chỗ không bao giờ chớp, đó cũng là một lợi thế. Tôi thì thường xuyên chết mê chết mệt với những nụ cười như thế, tôi yêu những nụ cười đó, làm cho cái người nhìn thấy yêu đời làm sao. Truyền cảm hứng bằng nụ cười đây mà.
-Sao thế ? – Em quá quen thuộc với tình huống này nên nhanh chống gỡ rối.
-À,.. không có gì – Mỗi khi tôi như thế thì gãi đầu.
-Chân thế nào rồi ? – Cái đầu tôi nhanh chóng nghĩ ra câu hỏi.
-Đỡ hơn rồi, xem nè, hihi – Em bước đi một cách đầy uyển chuyển.
Tôi cảm thấy nhẹ cả lòng vì lần này chắc chắn rằng không sao cả, đã bình phục theo thời gian. Khi thấy Em gái té thì xác định được rằng con tim đau vì người ấy nhưng không phân biệt được đó chính là tình bạn hay một thứ gì đó rất mờ ảo chưa thành hình thù. Tuy đã bước đi được nhưng đối với chuyện bước ra sân thi đấu là một chuyện không thể nào được, nếu bước ra sân thi đấu trận tiếp theo vào chiều thứ bảy này thì Em gái sẽ bị chấn thương nặng hơn.
-Thứ 7 làm khán giả nhé – Tôi nhìn em.
-Sao thế, tớ đá được mà ?
-Đá thì được mà hỏi là có vào bệnh viện không là một điều nữa, nên tốt nhất làm khán giả. – Tôi bắt đầu thuyết giáo, chẳng hiểu tại sao khỏi cần suy nghĩ cái gì cũng có chuyện để nói với em.
-Hihi, cảm ơn cậu nhé. – Em lại làm cho mình xinh đẹp hơn.
Tôi tránh cái nụ cười ấy bằng cách nhìn xuống đất nhưng nào có ngờ bắt gặp đôi chân dài miên mang kia, trời ơi là trời, trắng nõn nà muốn cắn cho một phát chứ chẳng đùa. Không biết có phải Như đã truyền cái bệnh mặc quần Jean ngắn để khoe cặp chân dài ấy không nữa, không hiểu nổi mấy người con gái. Trong nhà này có 3 thằng con trai mới lớn nhé, muốn làm khó nhau đây mà.
-Trời ơi là trời, chắc chết – Tôi thốt thầm trong bụng.
-Đi dạo cậu nhé – Giọng nói ngọt ngào.
-Ừ – Tôi đã lập trình sẵn.
Em bước ra ngoài phòng đợi tôi, tôi nhanh chóng mở tủ lấy ra một bộ quần áo thường dùng để mặc đi chơi, chiếc quần Jean hơi đen với chiếc áo thun bó sát dù cái ngực lép ^_^, tức kinh khủng luôn đấy. Mỗi lần tôi mặc bộ đồ đó mẹ cứ gọi là cây tre miễu, chẳng hiểu tại sao luôn ấy.
-Hihi. – Em lại mỉm cười khi thấy tôi
Hai đứa bước ra đến phòng khách xin phép bố mẹ đi dạo thì chẳng thấy Như đâu cả, cũng may mắn cho tôi hai thằng anh khốn nạn đi đâu mất tiêu rồi không thôi lại thành một thằng vệ sĩ bất đắc dĩ rồi. Buổi tối hôm ấy đã gần 21 giờ rồi, ngoài đường xe cộ càng nhiều, do ở thành thị mà, những cơn gió mà người ta gọi là gió tết thổi qua làm cho con người lạnh buốt tê tái.
Hai đứa tôi đi dạo dài dài lên cây cầu Hùng Vương theo ý của em, Em gái bảo tối mà đứng trên cầu nhìn xuống mặt sông thì thú vị lắm. Tôi nghĩ thế cũng đúng vì những ngôi sao, những chiếc xuồng, ghe, tấp nập qua lại tạo nên một khung cảnh huyền ảo trốn phàm trần.
Trên con đường ấy hai đứa nói chuyện rộn rã lên, vui thấy ghê, có những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo theo hướng công viên, tôi nhìn thấy mà có một sự ghen tức nhẹ, cảm giác cô đơn tràn về. Em cứ thanh thót bước những bước đi đầy mảnh mai, trong người con gái ấy chẳng khác gì một đóa hoa của thiên nhiên. Xinh đẹp như thế mà còn mặc thêm chiếc quần Jean ngắn thì bắt ai chạy xe ngang cũng ngoái đầu mà nhìn. Một cảm giác tự hào lây khi đi cùng với người đẹp.
-Lúc tớ ở nước ngoài, thích cái cảm giác đi dạo vào buổi tối lắm – Em sang nhìn tôi.
-Ừa, đầy mát mẻ và nhìn được bao quát khung cảnh.
-Nếu được đi nước ngoài cậu thích đi đâu. ? – Em dùng ánh mắt lung linh hỏi tôi.
-Hihi, thôi xa quá không mơ đâu.
-Cứ mơ đi, mơ được thì cứ mơ, hihi – Em nói đầy triết lý.
-Ờ,.. thì nước Anh.
-Tại sao thế ?
-Tại vì ngu tiếng Anh, khi mình đi được Anh chứng tỏ là giỏi tiếng Anh, trở thành một người hoàn hảo. – Tôi đưa ra một trình tự đầy lôgic và nghe mùi gió ^_^.
-Một người hoàn hảo, hihi. – Em nhắc lại câu nói đó của tôi.
-Sao thế ?
-Cậu hoàn hảo thế kia, còn muốn như thế nào nữa ? – Em lại dùng ánh mắt ấy.
-Ấy, ấy. Có đâu, tớ chỉ là một người bình thường.
-Tớ thích một người bình thường. – Một câu nói đầy ngụ ý dành cho tôi
-Hihi, cậu xinh đẹp, tài giỏi thế kia, quá hoàn hảo thế kia còn thích làm người bình thường chi ? – Tôi ngu ngơ đến mức khó hiểu.
-Khổ lắm cậu à – Em nói với giọng buồn.
Tôi thì chẳng hiểu tại sao Em gái được như thế lại bảo là ” khổ ” chẳng phải nhiều người con gái trên thế gian này ai cũng muốn được như Em gái sao, tài sắc vẹn toàn lại tiểu thư con nhà giàu, thế thì chẳng ai muốn được như thế chứ. Tự nhiên nói thế, đúng là con gái chẳng hiểu nổi.
Thế là tôi lặng câm luôn, chẳng nói thêm lời nào nữa, cứ thế mà bước tiếp bước trên con đường nhựa ấy, những ánh đèn loe loét sáng tỏa khắp con đường cùng với cảnh nhộn nhịp về đêm khuya, tấp nập ngừa qua lại. Em có vẻ rất thích đi trong đêm….
Một lát sau hai đứa tôi đã đứng trên cây cầu Hùng Vương, nhìn xuống dưới con sông đang chảy những dòng nước ra biển, một nơi rất sầm uất, đâu đó cũng có những ánh đèn soi rọi của những chiếc xà lang rồi đến tiếp xình xịch của mấy cái cẩu, tạo nên một không gian vừa yên tĩnh nhưng cũng ồn ào.
-Đẹp cậu nhỉ – Em chỉ ra hướng biển.
-Đẹp gì ? – Tôi chẳng hiểu cái mô tê sất gì cả.
-Dòng nước chảy ra biển. – Em thản nhiên nói.
Tôi trơ người quay ra nhìn em, chẳng biết có bị khùng không nữa, thường thường người ta nói con gái đẹp thì dễ bị khùng lắm. Đây ra gần cửa biển tất nhiên nó chảy ra đấy để ra biển còn gì nữa, Em gái nói mà làm tôi giật hết cả người.
-Giống như dòng máu chảy vào trong tim ấy – Giọng nói ngọt ngào bay theo những con gió thoảng qua từ biển thổi vào.
-Ừa, chảy thể nào kiểm soát được . – Tôi bị Em gái lôi cuốn vào câu chuyện nước chảy ra biển.
Em chợt qua mặt qua nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên, tôi cũng quay mặt lại nhìn, hai người rơi vào tình huống đôi mắt quấn lấy đôi mắt, tôi thấy được vẻ đẹp long lanh từ ánh mắt ấy. Bất chợt nhìn xa xăm dưới mặt nước đang chảy êm đềm về đêm khuya.
Hai con người ấy như một hệ với nhau, không thể nào rời xa và mất nhau trong lúc đó, người này đem lại cho người kia một cảm giác đầy thú vị. Không ai hiểu nổi cái cảm giác ấy là gì, chắc có lẽ đây là lần tiên nên ai cũng bỡ ngỡ trước tình huống như thế. Dòng nước cứ trôi… Thời gian cứ qua đi… Nhưng giai điệu tâm hồn của hai người vẫn không lỗi một nhịp nào cả…. Hai người đấy có biết rằng cái nhịp đập của con tim, dòng máu chảy về con tim của họ cũng giống như một dòng nước đang chảy xiết ra biển cả, nó luôn có một điểm đích, khác xa với trước kia…
-Hây dà… – Tôi lên tiếng sau cái khoảnh khắc im lặng ấy.
-Hihi, về thôi. – Em quay mặt bước đi.
Tôi chỉ biết cung kính không bằng tuân lệnh, bước theo những nhịp chân đầy mảnh mai của em, đi vói một người con gái xinh đẹp luôn có hai mặt với nhau. Vẫn con đường ấy, đêm khuya nhưng dòng người vẫn tấp nập, có lẻ ngày hôm nay họ rủ nhau đi chơi hay sao ấy, xe cộ thì đông đúc, tiếng cười nói rộn rã phá vỡ cái không gian mà tôi yêu thích đó là yên tĩnh.
Bước cứ bước,…
Đoạn đường đi về hai đứa nói chuyện với nhau rộn rã, đến đây thì tôi biết thêm là Em gái có một cái điểm cực giống với Như, cực kỳ luôn ấy…
-Hihi, ăn kem nhé – Em đã thấy một tiệm tập hóa có bán kem.
Tôi nhanh chóng phóng vào mua hai cây kem dâu theo sở thích của mình vì Em gái nói mua gì ăn đấy, vừa đi vừa mà run sợ tột cùng, sợ rằng hàm răng của mình đi theo lời của gió. Lạnh muốn chết với những cơn gió thổi buốt người vậy mà đòi ăn kem, đúng là con gái.
Tung tăng trên con đường Hùng Vương hai đứa tôi cứ như những đứa trẻ, đùa giỡn thoải mái mà không sợ tiếng bàn tán xôn xao về người con gái xinh đẹp ấy, Em gái cứ như một hot girl, đi đến đâu người ta trầm trồ đến ấy. Tôi ghét những câu nói ” con nhỏ này chân dài, chắc là hàng của đại gia đây “, ” Múp quá mầy ơi, đẹp kinh khủng “. ” hàng đại gia, tiết vãi “,… nếu như có một mình tôi với những thằng đấy thì chấp cả bọn, lấy sức bình sinh ra mà đánh sống đánh chết với bọn này. Bộ ai xinh đẹp, ai tài giỏi, ai chân dài thì toàn yêu đại gia không à ?
Em cứ hồn nhiên mà tôi thấy tội nghiệp kinh khủng, tôi nguyền rủa đối với những người nói ra câu đó. Bộ cha mẹ họ sinh là lựa chọn được à, không ai có thể lựa chọn được điều đó, chỉ biết chấp nhận mà thôi, tất cả do số phận. Cho nên khi bạn thấy một xinh đẹp hay xấu xí cứ xem như bình thường không có chuyện gì. Đôi khi xấu xí cũng rất xinh đẹp, xinh đẹp chưa chắc gì đã đẹp đâu nhé !
Đến đoạn quẹo vào Trần Hưng Đạo…
-Hihi, chuối nướng kìa cậu. – Em nhanh mắt kinh khủng dù đang đùa giỡn với tôi.
Thế là hai đứa lếch thân mình vào chỗ bán chuối, Em gái xin cái cô đang nướng cho nướng thử, người bán rất vui vẻ và cho Em gái thử. Bạch Yến làm trong vẻ rất rành, tôi với cô chủ đứng xem, người con gái ấy có lúc chun mũi khi xoay chiều của trái chuối, tôi nhìn mà không nhịn được cười…Một lúc sau…
-Haha – Tôi bật thành tiếng nhịn hết nổi rồi.
Cô chủ quán cũng bật thành tiếng, khuôn mặt Em gái quẹt qua quẹt lại toàn lọ đen cháy khét từ trái chuối văng lên, nhìn chẳng khác một con mèo tý nào, cũng dễ thương đấy chứ. Thế là tôi ra tay anh hùng, trừ gian diệt ác, ra tay chứng tỏ đẳng cấp của mình, nãy giờ đứng nhìn Em gái biểu diễn cũng rút ra được kinh nghiệm cho mình. Nhưng càng nướng tôi thấy trái chuối càng đen, kết quả đen hết một mặt…
-Hihi – Em cũng cười khúc khích.
Tôi cảm thấy nhục bách xuyên tâm chứ chẳng đùa, thế là nhanh chóng mua một bộc chuối rồi trả tiền chạy đi, quả là một tình huống khó đỡ. Cô chủ quán cũng rất niềm nở với hai đứa tôi, trong rất thân thiện, trước khi chúng tôi bước đi với những trái chuối thì…
-Hai đứa đẹp đôi lắm đấy. – Cô ấy nhìn ánh mắt đầy long lanh nhìn hai đứa.
Tôi giật cả người khi nghe câu nói ấy, biết rằng là một sự hiểm nhầm ấy đây nhưng cũng không hiểu tại sao không muốn nói ra sự thật đầy phũ và phàng, Bạch Yến mở ra những lời nói ngọt ngào….
-Hihi, cảm ơn cô – Em nở nụ cười thân thiện.
Hai đứa tôi tiếp tục đùa giỡn trên đoạn đường còn lại, một cái cảm giác vui vẻ ùa về trong giờ phút đấy, chúng tôi cứ như những đứa trẻ lên bốn, năm vậy. Thoải mái cười đùa với nhau những khoảng cách bình thường đã biến mất theo thời gian nhường chỗ cho sự vui vẻ,… Tôi cứ mong cái con đường ấy càng ngày càng xa ra để cuộc vui này không có điểm dừng nhưng cuộc vui nào chẳng có lúc tàn chứ…
Hai đứa bước vào căn nhà ấy, tôi cứ nghĩ Em gái là một thành viên chính thức trong gia đình rồi, một thành viên không thể thiếu. Trong nhà đang ngồi ăn uống với nhau cũng vui vẻ lắm chứ, bố mẹ cũng nhìn Em gái bằng ánh mắt đầy quý mến, hai thằng anh thì khỏi nói nhé, xác định là chết vì gái đẹp. Tôi thấy mệt cả người trong ngày hôm nay, từ sáng đến giờ đôi chân hoạt động hết công sức…
Đúng là một ngày đầy yên bình và thanh tĩnh…
Một giấc ngủ ngon….
Những ngày tiếp theo vẫn thế, sáng thì ở nhà được hai người con gái ấy dạy kèm môn anh văn, nói toàn tiếng gì không, dù họ có chửi tôi cũng chẳng biết cái mô tê sất gì cả, cứ gật đầu cho xong chuyện. Có lúc đang học tôi ngủ nữa kết quả là trưa hôm đó hai người ấy đi học bỏ, để lại một mình đạp xe trên đường nắng gắt đầy buồn tẻ.
Cái tuần ấy tập trung vào kiểm tra một tiết của học kỳ một chuẩn bị cho những bông hoa điểm mười vào ngày 20 tháng 11, chúng tôi quyết tâm với nhau lấy thành tích cao để chiến đấu một trấn cuối cùng vào chủ nhật tuần này. Nhất định phải thắng để vào vòng chung kết không gặp đội mạnh. Mọi tinh thần trong lúc này dồn vào để chiến đấu với đại ác ma tri thức…
Dòng nước cứ chảy…
Thời gian cứ trôi…
Cái ngày thứ bảy cuối cùng cũng đã đến, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi vừa kiểm tra rất thành công môn lịch sử, một thành tích không thể đả bại. Tôi nhanh chóng triệu tập đại hội văn võ bá quang của lớp 10A3 chuẩn bị cho trận chiến đấu sống còn của đội nữ.
-Thế nào rồi, chuẩn bị tới đâu ? – Tôi hỏi mấy bạn nữ thân yêu.
-Bạch Yến không thể ra sân. – Trang báo cáo tình hình.
-Suy giảm sức mạnh ở hàng công – Đến lượt bàn Trân.
-Đệch cứ như báo cáo chỉ huy ấy. – Tôn thằng Hùng lên làm Gia Cát được.
-Tao muốn đấm cho phát – thằng Chung cảm thấy bực bội.
-Tình hình là chiều nay phải thắng – bà Quỳnh tự đưa ra chỉ tiêu.
-Thế lấy ai thế chỗ cho Bạch Yến. – Tôi nhìn lần lượt mỗi người.
Trong các cuộc tám chuyện thì ba người con gái rất ít lên tiếng, chỉ lắng nghe mà thôi, lâu lâu có ai nhắc đến mình thì mỉm cười.
-Tớ sẽ tham gia trận đấu vào chiều nay – Giọng nói ngọt ngào ấy vang lên.
-Hả ?
-Đùa à. Bạn còn chấn thương mà.
-…
Cả bọn giật cả mình với câu phát biểu vừa rồi của Bạch Yến, chẳng biết Em gái đang đùa hay nói thật nữa. Tôi có một tâm trạng gọi là không an tâm khi cho người con gái ấy tiếp tục thi đấu nên cuối cùng đã có một quyết định mà theo mình nghĩ là sáng suốt.
-Nếu chiều nay cậu ra sân tớ sẽ không thi đấu trận ngày mai – Tôi phán chắc nịch.
-Đệch.
-Lại thần phán.
-Mầy đùa hả Tâm.
-Ông khùng vừa thôi.
-Ối trời ơi.
-… – Cả bọn chúng nó giật mình với cái phát biểu gây sốc vừa rồi của tôi.
Tôi nhìn thấy ánh mắt của Bạch Yến đang xoáy vào tâm hồn với ngụ ý ” hãy rút lại lời nói ” . Tôi cương trực đến mức mà cả bọn có nói gì cũng không được, thuyết phục cũng không xong, chỉ biết chạy đến năn nỉ Bạch Yến chiều nay không ra sân dù gì đội hình vẫn mạnh như thường…
Tôi cứ nghĩ lần này đã chiến thắng em….
Chiến thắng một cách oanh oanh liệt liệt…
Dù gì Em gái cũng là người nghĩ đến tập thể…
Chiều hôm đó sau khi hết tiết 4, tại sân vận động của trường THPT PCT rất đông khán giả xem trận đấu cuối cùng của bảng thi đấu D trong khuôn khổ vòng loại nữ, hứa hẹn sẽ kịch tính đến từng phút từng giây,…
Cả lớp tôi đang thấp thỏm rầu rĩ, chẳng biết Bạch Yến nói đùa hay tôi đang giỡn, cả hai người đều là trụ cột, mất cả hai lối chơi và sức mạnh sẽ giảm đi đáng kể nhưng Bạch Yến không thể ra sân. Ai cũng trong chờ vào quyết định cuối cùng….
Một quyết định liên lụy đến rất nhiều người…
Tôi đang ngồi trên sân, chỉ trong chờ người con gái không bước ra sân với trang phụ quần đùi áo số…
.
.
.
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
.
.
.
Cuồi cùng thì….
.
.
.
.
.
.
..
Thì…..
.
.
..
.
.
.
.
.
.
.
Say quá,.. còn đủ tỉnh táo viết một chapter. Ngày mai sẽ bù,… bây giờ thì,.. khò…khò…khò
CHAP 102
Không khí nóng bức càng làm cái khuôn cảnh trở nên ảm đạm hơn bao giờ hết, không ai muốn người con gái ấy bước ra sân. Một điều rất tồi tệ, trong lòng tôi thì tin rằng đã chiến thắng vì lẻ rằng Em gái rất nghe lời và luôn nghĩ đến người khác,… nào ngờ….
-Đệch. – thằng Tùng ôm mặt.
-Thôi xong rồi. – thằng Dương đưa mắt nhìn tôi.
-50% bị loại đã xuất hiện – thằng Hùng tặc lưỡi nối tiếc.
Mấy thằng còn lại cũng đưa ánh mắt nhìn tôi, tôi thì cứ điểm tỉnh xem như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật chất trong lòng rất giận, giận người con gái ấy. Tại sao chấn thương đến như thế mà phải lếch cái thân ra thi đấu chứ, chạy được bao nhiêu bước…
-Đùa với tôi ả ? – Tôi tự hỏi bản thân mình.
Bạch Yến cứ bước sân như thể không có chuyện gì xảy ra và trận đấu cuối cùng đã bắt đầu. Người con gái ấy cũng thực hiện những bước chạy như mọi khi nhưng tôi cứ lo lắng sẽ sắp có một chuyện gì đó mình không mong muốn xảy ra ở đây.
Những pha đường chuyền bóng của Em gái sang cho đồng đội một cách chuẩn xác, một phần nào đó nỗi nghi ngờ về chấn thương ở chân cũng bị tôi xóa bỏ cứ tự khuyên nhủ mình như một đứa khùng. Hai đội chạy như cứ thể bước đi của những thằng con trai nhưng họ có một sự tỉ mỉ và chuẩn xác ở những pha chuyền bóng ngắn lẫn dài.
Trong những phút đầu tiên của hiệp một trận thi đấu cuối cùng của bảng D trong vòng loại giải bóng đá của trường giữa lớp 10A3 và 11A11, các cầu thủ đang đẩy nhanh tốc độ trận đấu. Khán giả cũng là một trong những thành phần giúp cho trận đấu thành công cũng như phong độ của cầu thủ, lúc này khán đài náo nhiệt hơn bao giờ hết những tiếng gõ lộp cộp từ những chai nước suối bỏ đá vào. Tạo nên một không khí đầy phấn khích.
Bà Kim đã có bóng trong chân trong một tình huống phản công của đổi nhà, hiện giờ cầu thủ Như và Mai đã ở hai bên cánh sẵn sàng đón đường chuyền bóng bất cứ lúc nào, Bạch Yến thì đang chạy theo phía sau để hỗ trợ bất cứ lúc nào. Cầu thủ bên đội bạn nhanh chóng áp sát vào cầu thủ đang có bóng, chẳng mấy chốc số lượng người vay quanh bóng ngày càng tăng. Bà Kim thực hiện một cú chuyền cho Bạch Yến rồi té xuống nền sân luôn, các cầu thủ đang đấu trí và sức với nhau. Những giọt mồ hôi rơi lã chã dù cho ánh nắng đã dịu đi vào buổi chiều mát mẻ,… Họ như những cầu thủ chuyên nghiệp.
Nhanh chóng có hai cầu thủ đang ở trước mặt chạy từ hàng hậu vệ chạy đến án ngữ Bạch Yến, Em gái bình tỉnh bấm bóng lại dùng một ít thời gian đầy ngắn ngủi quan sát, tôi thấy xung quanh đấy không có ai có thể nhận được bóng từ em, các cầu thủ đội bạn đã bao vây tứ phía. Tôi đoán chắc là sẽ bị mất bóng nhưng tự nhiên trong tim có một cảm giác đầy lạ lùng giống với cảm giác đầy lo sợ. Trên sân lúc này có một cầu thủ,… định xoạt bóng, một tình huống hiếm thấy ở giải đấu nữ, ít cầu thủ nữ nào thực hiện được một cú xoạt bóng…
-Xoạt
-….
-…
Tôi gần như nín thở trong chốc lát bởi vì rất sợ, sợ một cái tình huống mà mình không muốn nó bao giờ xảy ra, những đứa bạn của tôi cũng đang rất lo lắng khi thấy mọi chuyện trên sân lại chuyển biến theo chiều hướng không thể gọi là tích cực.
-…
-… – Tôi đứng ngồi không yên, cứ thấp thỏm.
Em nằm dưới sân, một khoảng thời gian không đứng dậy, bóng cứ tiếp tục lăn…
-Đệch, Bạch Yến đứng không nổi kìa – Thằng Chung cũng không khác gì tôi.
-Thầy ơi ! bạn Yến đứng dậy không được kìa. – thằng Anh kêu HLV.
-Ông trọng tài đuôi mẹ rồi – thằng Tùng bực bội.
Tôi định chạy vào sân, trong lòng rất giận em, đã bảo không vào sân thi đấu cứ bước ra, bây giờ thì tốt rồi, tôi đã dọn miệng chuẩn bị quát Em gái nhưng…. Người con gái xinh đẹp ấy từ từ đứng dậy trong ánh mắt của lớp tôi cũng không ít người trên khán đài đang quan sát theo nhất cử nhất động.
-Phù – Tôi quẹt những giọt mồ hôi khi thấy Em gái đứng dậy chạy bình thường.
Hiệp một trận đấu trôi qua nhanh chóng khi không có đội bóng nào ghi bàn vào lưới đội bạn, trận đấu cuối cùng luôn được xem là điểm nhấn vì tất cả tinh hoa của đội bóng dồn vào trận chiến sống còn. Giờ giải lao, người con gái ấy rất vui vẻ bước ra sân để đi lấy nước, tôi nhanh chóng có trong tay mình một chai nước C2 mua để đưa cho em…
-Hihi – Thầy mặt tôi là nở nụ cười dù rằng đang rất mệt mỏi.
-Cười gì mà cười, đánh chết giờ. – Tôi hâm dọa.
-Hix, mới thấy người ta đã đòi đánh rồi – Em lại nũng nịu dễ thương.
-Thấy nãy giờ rồi ạ, nước này – Tôi chìa chai nước đang mát lạnh ra cho em.
Em đón nhận nó một cách đầy nhẹ nhàng và trên khuôn mặt có một vẻ vui tươi hớn hở như một đứa trẻ mới vừa được mẹ mình tặng quà ấy. Em từ từ uống những ngụm nước ấy vào, tôi nhìn thấy cái cổ họng Em gái mà trong người có một thứ gì đó, nóng khắp cả người chẳng thể diễn tả được, nhanh chóng tôi quay mặt theo hướng khác, một cảm giác rất kì lạ.
-Hihi, cảm ơn cậu nhé – Em ngừng uống tôi mới dám quay mặt lại nhìn khuôn mặt kiều diễm ấy.
-Ừa, mệt không ?
-Cũng mệt lắm. – Khuôn mặt Em gái ửng hồng lên.
-Ừa, đá cẩn thận đấy.
-Hì hì, không sao đâu mà.
Hai đứa nói chuyện thêm một lát nữa thì Em gái lại tiến vào sân chuẩn bị cho hiệp hai của trận đấu, tôi ngồi đó mà suy nghĩ vớ va vớ vẫn…
-Không lẻ mình ham muốn trời ? – Tôi tự hỏi mình về cái cảm giác nóng khắp cả người khi nhìn thấy cái cổ trắng nõn nà.
-Không, không phải như thế. Mình còn bé và trẻ lắm – Tôi chốt lại đáp án.
Hiệp hai trận đấu bắt đầu với những tốc độ cao, đội bạn thực hiện những cú chuyền bóng dài để phá vỡ chiến thuật phối hợp ngắn nhiều trạm của lớp tôi, Bạch Mai đã lùi sâu xuống hỗ trợ phòng ngự, người con gái ấy cũng có một vẻ đầy mệt mỏi. Như thì Em gái cứ chạy như một người không biết mệt, Em gái chính là cầu nối của cả đội, nhờ có Em gái mà cả đội mới có một lối chơi đầy phóng khoáng đến như thế, sự phối hợp của bộ ba đó chính thành công lớn nhất mà tôi đã làm được khi chỉ dạy cho họ.
Thời gian của trận đấu đi về những giây phút cuối cùng, có lẻ là một trận đấu hòa, những đợt phản công tiếp tục ào ạt dội lên khung thành của hai đội, những pha bóng chuyền dài kèm theo những cú sút cự ly gần. Một trận đấu đầy kịch tính, màn đêm cũng buông xuống, tất cả chìm trong thế giới hơi ảo mờ mịt, khán giả ở lại còn rất đông để chứng kiến những giây phút sôi nổi nhất.
Hiện tại bóng đang ở trong chân bà Huyền, bóng được chuyền qua từ chạm và những pha bứt phá đầy nghệ thuật cá nhân của Như, đến đây tôi phát hiện thêm Em gái có một tài năng không ngờ nữa đó chính là đá bóng.
-Tố Như dẫn bóng có khi hơn thằng Tâm – Thằng Mạnh lên tiếng.
-Lâu rồi mầy mới phát biểu nhưng chất vãi – thằng Khôi đồng tình ý kiến.
-Theo tao nghiên cứu là thế – thằng Đức xạo cũng châm vào.
Tôi thì đang mải miết xem diễn biến của trận đấu nên không có thời gian để cãi nhau với đám bạn cờ hó này. Quả thật trong thời gian ngắn ngủi thế mà trình độ kỹ thuật của Như lại tiến xa đến vậy, tôi quyết định là khi nào rảnh sẽ chuyền dạy cho Em gái tuyệt kỹ của sư môn đó chính là xỏ kim, xỏ chỉ. Hiện Như đang có bóng ở trung lộ, một cú chuyền bổng vào khu vực vòng cấm của đối phương…
-BỐP – Một cú đánh đầu của bà Ngọc khi tham gia tấn công.
-Binh – Rất tưởng cú chưởng đầy dũng mãnh của thủ môn.
Bóng dội ra ngoài và tiếp theo đó là những đường chuyền để tiếp cận vào vòng cấm nơi đang rất hỗn lộn sau cú đánh đầu ấy và chuyện gì đến nó cũng đến thôi…
-Víu – Lại một cú sút nhưng ở cự ly gần chứ không bắn chim như đám con trai của bọn tôi.
Khán đài gần như vỡ òa khi thấy trọng tài cầm cái còi lên đút vào miệng giống một đứa trẻ đang bú sữa vậy, trọng tài vận hết công lực, khí từ đan điền lên chuẩn bị thổi, ai cũng ngỡ ngàng là một trận đấu hòa nhưng bất ngờ ngay sau đó bóng đã nằm gọn trong khung thành. Ông trọng tài thì đứng ngơ ngơ ngáo ngáo chẳng biết làm gì…
-Hoét – Tiếng còi đã vang lên, không phải kết thúc trận đấu mà công nhận bàn thắng mở tỉ số của trận đấu ở những phút cuối cùng.
Cú sút cuối cùng vừa rồi của Bạch Yến,… Em gái đã thực hiện một cú đệm lòng bàn chân nhẹ, bóng đã nằm gọn sau sự chôn chân của thủ môn và tất nhiên Em gái bình an vô sự sau cú sút ấy. Tôi quan sát người con gái ấy từ đầu trận đến cuối trận, phải nói là thở phào nhẹ nhõm khi thấy Em gái vẫn bình an vô sự.
-Ố lê lê, ố la la – Thằng Hùng đã khùng.
-Tao có mơ không ? -thằng Dương quả là giống tôi.
-Tuyệt vời trên cả ông mặt trời – thằng Tùng nhảy lên ăn mừng.
-….
Trận đấu đã kết thúc với tỉ số 1-0, pha ghi bàn vào những phút cuối cùng của trận thi đấu, bọn tôi chạy vào ăn mừng với những người con gái đang rơi những giọt nước mắt, những giọt nước mắt vì vui mừng. Thế là đã hoàn thành vòng loại, có thể tham gia những trận thi đấu ở vòng chung kết với những đội mạnh của trường, đây cũng xem là một thành công lớn. Bạch Yến ngồi xuống sân thi đấu mà thở cùng với một nụ cười nhẹ như ánh nắng ban mai trong một khu vực ở trên sân, tôi tiến lại gần…
-Cậu đã làm được – Tôi mỉm cười nhẹ, một nụ cười ít khi để cho người khác ấy.
-Cảm ơn ” thầy ” – Em cũng nở nụ cười dành cho tôi.
Tôi đưa cánh tay của mình để làm một điểm tựa đầy vững chắc cho người con gái ấy đứng dậy, lần này tôi ” nắm ” chặt tay Em gái khi ngã,… lần đầu tiên từ khi gặp em, tôi mới làm được điều đó vì lẻ rằng toàn Em gái làm mỗi khi tôi trượt chân trên con đường đời một cách đầy đắng cay…
-Hihi – Bàn tay ấm áp ấy nắm chặt lấy bàn tay đang lạnh lẽo đầy cơ đơn.
Một cảm giác kỳ lạ, nôn nao trong người, một cái gì đó đang hối thúc tôi phải mỉm cười thật nhiều với người con gái ấy vì khi đó mình cũng thấy thật thoải mái và vui vẻ hơn bao giờ hết. Niềm vui cho cả hai người chứ không phải một…
CHAP 103
Những cầu thủ 11A11 cũng có những giọt nước mắt nhưng không phải những giọt nước mắt vui vẻ mà là nỗi buồn, một nỗi buồn khôn nguôi. Cơ hội để đi tiếp vào vòng trong của họ xem như khép lại ở đây, mọi hy vọng chỉ còn là ít ỏi, họ biết được số phận của mình, những giọt nước mắt nỗi buồn mà không ai muốn thấy cả. Lớp 10A3 vui mừng khôn xiết tả nổi, trên đôi môi ai cũng có một nụ cười đầy vui vẻ, những người đầy mít ướt như bà Quỳnh, Huyền, Trân đã ôm nhau mà khóc, khóc vì một chiến thắng ở một giải đấu như thế, đó là chứng tỏ nghị lực và niềm tin của họ, không uổng phí cho những giọt mồ hôi ấy…
-Khóc gì bà ơi, trẻ con quá – Tôi trêu bà Trân.
-Đánh tét hàng răng bây giờ – Hung dữ thấy ớn.
-Haha. mầy không có cơ đâu Tâm ơi – thằng Sang trêu tôi.
-Cụ tổ mầy – Giận cá chém thớt.
-Thôi bỏ đi, tối đi ăn mừng không mấy cụ. – thằng Chung đưa ra ý kiến.
-Đồng ý. – bà Huyền hớn hở.
-Tao ủng hộ hai tay hai chân – Thằng Đức xạo.
-Còn mấy bà thì sao ? – thằng Sang nhìn ba người con gái xinh đẹp.
-Hihi, sao cũng được – Bạch Yến đáp đầy vui vẻ, chứ mọi khi rủ đi chơi rất cực khổ.
-Đồng ý luôn . – Như cũng tỏ ra thân mật.
-Hay quá còn gì, hihi – Bạch Mai nói kèm theo nụ cười đắm say chết người.
Thế là cả bọn giao địa điểm chuẩn bị cho thằng Chung vì nó rành nhất vụ này trong đám mà, nói về chuyện ăn uống với nhậu nhẹc thì cứ kêu anh Chung với anh Tùng nhà mình, nơi nào, xóm nào có món ngon hay rượu ngon là biết ngay, thính như gì ấy.
Tôi với hai người con gái ấy đạp xe nhanh chóng về nhà, đường đã tối nay sợ một tý nữa thì mù tịt không thấy đường mà đi, hai người đấy cứ nói chuyện với nhau như chị em, tôi thấy mà có một cái gì đó vui vẻ, có khi nói rất hợp nhau, từ đó tôi trở thành một đứa thừa thải hay là có xen vào được cuộc nói chuyện thì cũng bị hai người con gái ấy dùng những ngôn từ sắc sảo.
Về đến bố mẹ đã làm cơm sẵn, hai ông anh dạy gái của tôi chạy ra dẫn xe, mỗi người xách cặp của Bạch Yến và Như vào, tôi chẳng biết cái máu ấy có phải lây truyền trong ADN không nữa. Không quan tâm cho lắm mấy chuyện đó, phóng nhanh lên nhà tắm rửa chuẩn bị cho cuộc chiến vào tối nay. Dự là trong người ít nhất cũng từ 5 lon bia trở lên chứ không ít gì với đám bạn tửu lượng cực kỳ nhiều này.
Lựa qua lựa lại thấy bộ đồ nào cũng hợp với thân hình của mình cả, cuối cùng đưa ra quyết định lấy chiếc áo sơ mi sọc đen mặc với chiếc quần tây, trong tôi rất lịch lãm giống như một danh nhân vậy. Nhanh chóng bước xuống nhà, hình như tôi đang nôn hay sao ấy, xuống nhìn đồng hồ mới có 19 giờ 30 mà tôi đã chuẩn bị xong xuôi rồi, Bạch Yến và Như đang ngồi xem tivi cùng với gia đình tôi…
-Hihi – Bạch Yến luôn mở đầu bằng nụ cười ngọt ngào.
-Ai thế ta ? – Như trêu tôi.
-Cậu hai nhà mình chuẩn bị đi đâu thế ? – Bố lại châm chọt tôi.
Chưa kịp trả lời…
-Chắc là đi với Em gái nào rồi chứ gì. – anh ba tôi vừa ăn trái cây vừa châm chọt.
-Cái thằng này – Mẹ dùng ánh mắt đầy tia lửa đạn.
Hai người con gái ấy cười khúc khích khi thấy anh Em gái trong cùng một nhà đả kích với nhau như người dưng nước lã chẳng quen biết với nhau khi nào. Tôi thấy thời cơ đã đến cho cái sự gian xảo và tuyệt kỹ chém gió thần sầu quỷ khóc của mình ra tay trừ gian diệt ác…
-Mẹ, hôm trước con thấy anh hai với anh ba chở chị nào xinh lắm đi đâu vào quán nước mía ấy. – Tôi nhảy vào ngồi kế bên mẹ, xoáy sang chủ đề khác.
-Thật không ? – Bố biết ý định và thích đùa nên tham gia cuộc vui với tôi.
-Dạ, con thấy âu yếm kinh lắm bố à – Tôi nhéo mắt với bố.
-Hôm trước bố cũng thấy nữa nhưng bây giờ mới nhớ – Bố làm ra vẻ đang suy nghĩ.
Ngước nhìn hai thằng anh của mình mặt mài đang sãm sì tối đen như mực không còn một tý máu nào cả khi nghe bố nói như thế, chắc là hai ổng đang dự có vó ngựa truy mông đây mà…
-Rầm – Tiếng vỗ bàn.
Khuôn mặt của hai người anh càng trở nên tâm tối hơn, khi bố đã vỗ bàn như thế, thường thì những khi bố rất giận mới làm như thế. Tôi thì đang hả hê với một vở kịch mà mình và bố đang trình diễn trước sân khấu. Có vẻ Như và Bạch Yến cũng sợ như thế, mẹ tôi thì ngồi xem chụ cột gia đình giải quyết chuyện này.
-Hế hế, bố đùa thôi. – Bố tôi để không gian im lặng khoảng lâu rồi nở nụ cười.
Mồ hôi trên trán của hai người anh toát xuống nhanh chóng bị lau chùi,…. đúng là chung một dòng máu mà. Ba người con gái ấy cười rơm rả cả nhà, tiếng cười trong veo và ngọt ngào như những thanh sôcôla quyến rũ lòng người..
Ngồi ăn trái cây do Bạch Yến và Như gọt, mẹ thì tủm tỉm cười suốt, tôi biết mẫu thân của mình đang ước gì có một trong hai người con gái ấy làm dâu, có gì bằng chứ, tài sắc vẹn toàn. Ba anh tôi cùng với bố cũng hả hê uống từng hớp trà, tuy là trà dân dã nhưng người oha trà tạo cho hương vị cũng như mùi thơm ngon hơn bao giờ hết.
-Kính…coong – Gần 30 phút sau mới có tiếng chuông.
Tôi đoán được là những thằng bạn cô hồn của mình đã đến. Tôi bước ra sân, bầu trời hôm nay có vẻ rất đẹp những vì sao đang sáng tỏa những chậu lan trong sân cũng ngát mùi hương, những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua như muốn trêu ghẹo lòng người.
-Hế hế, đến sớm thế – Tôi nói đầy ngụ ý.
-Ừa. – thằng Tùng đáp ngắn gọn có vẻ buồn.
-Bạch Yến đi đâu mất rồi, bỏ kèo rồi – Mặt thằng Sang chán trường.
-Mấy ông mê gái quá – Bọn con gái cũng có mặt.
-Đúng là con trai – bà Trân nghiến răng kèo kẹo.
-Đáng đời – Có lẽ bà Quỳnh cũng đang ” sút “.
Trong bụng tôi cũng nói giống như bà Quỳnh với đám bạn của mình, bọn nó chắc chắn tổ chức những cuộc đi chơi này kèm theo một mục đích nho nhỏ trong đó là được nói chuyện với ba người con gái xinh đẹp ấy. Tôi thì đang hả hê ở trong lòng nếu như bọn này biết Bạch Yến đang ở trong nhà của mình, dẫn bọn nó đi vào trong nhà… Đến cái thềm để dép thì…
-Dép y hệt của Bạch Yến mầy – thằng Khôi có lẻ tinh mắt.
-Ông khùng vừa thôi, đây là nhà của ông Tâm – bà Nguyệt nhăn mặt.
-Hoang tưởng con mẹ nó rồi – thằng Đức lắc đầu ngao ngán.
-Hế hế, ý chú giống ý anh – Có thằng Dương chứ không có thằng Mạnh và Anh.
-Thôi vào đi mấy cụ – Tôi vui vẻ khi một lần nữa đám bạn này rơi vào một tình thế do mình sắp đặt sẵn
Tôi ngước nhìn vào phòng khách thì chẳng thấy Bạch Yến và Như đâu cả, nghe tiếng đập nước đá ở nhà sau, dự chắc rằng họ làm nước cho đám của mình, thế là kế hoạch của tôi thành công tốt đẹp cho đến thời điểm hiện tại. Dự rằng sẽ có đứa sốc thuốc mà xỉu ngay tại chỗ chứ chẳng đùa…
Bọn nó từng đứa chào bố mẹ và thằng anh hai của tôi, mọi người tỏ ra rất thân thiện với nhau, một cảm giác đầy vui vẻ…
-Bọn cháu định đi đâu chơi ? – Mẹ tôi hỏi
-Dạ bọn cháu định đi ăn mừng ạ. – thằng Chung lên tiếng.
-Thôi, đi chi cho cực, ở nhà bác ăn luôn đi – Bố tôi lên tiếng.
-Cảm ơn bác. Nhưng… – Bà Nguyệt chưa nói hết câu.
-Ở lại nhà bác chơi, bác làm đồ cho – Mẹ tôi vui vẻ.
-Mấy bác cháu mình làm vài kết – Bố tôi nheo mắt với cả đám.
-hế hế, thế thì cảm ơn hai bác – Thằng SANG mắt sáng rỡ.
-Thế thì tốt quá – bà Quỳnh vui vẻ.
-…
Một ý kiến cực kì tốt được đưa ra, tôi phóng nhanh ra bếp…
-Hihi – Lần này Như cười.
-Làm đồ ăn nhé – Bạch Yến nheo mắt với tôi
Tôi như một thằng khờ chẳng biết cái mô tê sất gì, cũng chẳng hiểu hai người con gái ấy đã và đang làm gì, chỉ biết đứng nhìn. Họ mở tủ lạnh rồi tự đập đá, bỏ vào ly, lấy những lon 7 up mát lạnh của tôi ra đãi những thằng bạn khốn nạn.
-Hihi, chào mấy cậu – Bạch Yến bước ra trước với khay nước đá.
-Đệch ? – thằng Chung giật cả mình.
-Đùa nhau à, mắt mờ rồi – thằng Sang cũng thế.
-Ai nói cho tôi biêt có chuyện gì xảy ra – Bà Huyền cũng thế.
-…
Cả bọn đưa mặt nhìn nhau khó hiểu, tôi thì đang hả hê với những gì đang diễn ra. Ai cũng ngu ngơ, cả gia đinh tôi, chỉ trừ Như, Mai, Yến và tôi mà thôi.
-Sao…Yến lại ở nhà ông Tâm ? – Bà Quỳnh hỏi.
-Hihi, thì ở nhà Tâm lâu rồi mà.
Đến lúc này có thằng ôm trán, có thằng thấy choáng trong người,…
CHAP 104
Bọn nó ngất với câu nói vừa rồi, đã Như ở nhà tôi còn là một cú sốc cực nặng vậy mà Bạch Yến cũng xác nhận là đang ở cùng một khu đất.
-Cậu không đùa chú – bà Kiều Oanh như không tin vào mắt mình.
-Thế này là thế quái nào – thằng Dương tỏ ra hận đời.
-Hihi, mấy cậu sao thế ? – Bạch Yến nở nụ cười nhẹ đưa ánh mắt nhìn qua một lượt.
Đáp lại là những cái lắc đầu tỏ ra không có gì của những đứa bạn nhưng mặt nó cứ ngáo ngáo ngu ngu lám sao ấy, tôi muốn cười lắm nhưng lại đến cái hình phạt ” chục thằng đè ” của bọn này nên nhẫn nhịn, cười thầm trong bụng. Bọn đang nói chuyện với nhau…
-Mấy cháu ở nhà chơi nhé, bác đi chợ mua đồ – Mẫu thân bước ra cùng với bố.
-Ở nhà cứ chơi tự nhiên nhé – Bố tôi nháy mắt tinh nghịch.
-Dạ, cháu cảm ơn ạ – Cả bọn đồng thanh giống như tập luyện từ trước./
-Bác đi đây.
-Dạ, bác đi cẩn thận. – Lại đồng thanh.
Bóng dáng bố mẹ đã khuất sau màng đêm đầy đen tối, dự rằng không lâu nữa căn nhà này sẽ rộn rã tiếng cười nói, thoang thoảng mùi hương của những món thức ăn ngon, do những người con gái xinh đẹp chế biến. Trong lúc ngồi chơi, hai thằng của tôi cũng bò xuống tham gia cuộc vui, không trí trong căn nhà trở nên rộn rã vui nhộn bởi những tiếng cười nói dầy tươi tắn của trẻ thơ.
Có lẽ gặp nhau rồi chuyện nói không biết khi nào hết nên bà Nguyệt đưa ra ý kiến…
-Bữa nay mình di hội chợ chơi đi. – Ý kiến được đề xuất.
-Hội chợ ở đâu ? – thằng Hùng có vẻ không lo lắng những việc này.
-Duyệt – Tôi đồng ý với ý kiến đấy.
-Ok, quất luôn – thằng Tùng búng tay cái chốc.
-Đi thôi còn đợi gì nữa – bà Trang nôn nóng.
-….
Tất cả các thành viên trong nhóm đã quyết định thực hiện theo cái ý kiến tuyệt vời trên cả ông mặt trời ấy, tôi và Bạch Yến, Như lên phòng thay đồ. Trong lúc bước lên phòng tôi cũng thấy là lạ, nãy giờ ba người con gái ấy ngồi như bức tượng đưa ánh mắt nhìn xung quanh chứ chẳng nói lên lời nào, có một sự gì đó đang vô hình ở đây
-Ủa, mình thay đồ rồi mà còn thay gì nữa – Tôi ngớ người ra
Đến lúc ấy mới biết mình khùng cỡ nào, đứng trước gương ngắm qua ngắm lại thầy mình vẫn phong độ như ngày nào chỉ thiếu cái vẻ đẹp trai thôi. Bước ra ngoài thì thấy hai người con gái ấy đã chuẩn bị xong đang đứng nói chuyện gì đó với nhau có vẻ rất vui vẻ, tôi khỏi suy nghĩ nhiều cũng biết họ đang đợi mình. Trang phục hai người mặc vào để đi chơi vào tối hôm nay khá là giản dị nhưng vẻ đẹp tinh khiết ây chẳng biết mất, Như mặc một chiếc quần Jean với chiếc áo sơ mi trắng được thiết kế kiểu cách ở phía trước ngực, tôn lên nét đẹp đầy tinh khiết của tuổi thơ. Bạch Yến khoác lên mình chiếc áo sơ mi sọc đen nhưng khác tôi và một chiếc quần Jean, nhìn rất chính chắn. Người đẹp mặc cái gì cũng đẹp, không cần phải sửa soạn.
-Đi thôi – Tôi lên tiếng phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người họ.
Bước xuống nhà đám bạn trố mắt ra nhìn ba người chúng tôi, đáp lại là khuôn mặt bình thuồng, đợt này tôi tự thấy mình bình thường hơn bao giờ hết và có lẻ những chuyện đó như hạt cát trên sa mạc bao la rộng lớn, không cần quan tâm nhiều làm gì cho mệt.
Căn nhà rộng lớn ấy giao cho hai thằng anh tôi trong coi, khuôn mặt của hai người ấy giống như trái dưa leo chảy xệ vì không được đi cùng đám bọn này, một sự nối tiếc hiện ra hẳn trên khuôn mặt. Do Bạch Yến không có đem xe qua cho nên tôi chở em, còn Bạch Mai và Như đi chung một xe, không khác gì mọi khi.
Bầu trời đã tối, những ánh điện đường đã được bật từ lâu, chúng tôi đi ngược lại con đường đi học tức là đường Hùng Vương, đi về hướng chợ để tham gia cuộc vui. Chưa gì mà đã rộn rã đến như thế, một cảm giác cực vui xuất hiện. Tuổi họ trò như thế này không uổng phí tý nào, tôi thấy mình rất vinh hạnh mới có được những người bạn như thế này, cười đùa suốt ngày, chẳng biết mệt mỏi, thích gì chơi đó chẳng sợ ai cả. Thế mới là Học Sinh THPT chứ.
-Đi thế này mai làm sao đá ? – thằng Đức lâu lâu hỏi một câu nghe hay phết.
-Dẹp, mai tính – bà Trân phản bác ý kiến sợ rằng sẽ đổi phương án.
-Cứ vô tư, ngày mai anh không ra trận. – Tôi lên tiếng.
-Đệch – Cả bọn đồng thanh.
-Ông đùa à ?
-Mầy nói lại câu đó nghe cho lọt tai coi thằng cờ hó – thằng Dương đã gia nhập hội.
-….
Bọn nó thuyết phục tôi, ánh mắt của Bạch Mai và Như có những viên đạn vô hồn đang tiếng về phía tôi sau khi nói ra câu ấy. Thực sự rất muốn ra sân chứ nhưng một khi đã nói là phải làm, đó là tính cách từ nhỏ đến giờ không thể nào thay đổi được. Giọng nói ngọt ngào ấy vẫn không vang lên ở sau lưng tôi, rất nhiều người trong đám bạn đang mong muốn Bạch Yến nói một câu thôi là tối nay ăn uống no say : ” Mai cứ thi đấu cậu nhé ” nhưng sự thật nó luôn phũ và phàng hơn bao giờ hết.
Đạp xe nghêu ngao ca hát trên con đường ây, chạy lên cây cầu muốn lòi bảng họng ra vậy nhưng phải cố thôi chứ biết làm sao bây giờ, chạy lên dốc cầu mặt thằng nào thằng nấy cứ như trái ớt, cái tội tỏ ra ta đây anh hùng và sĩ diện đây này…
-Hihi, đẹp quá cậu nhỉ – Giọng nói ngọt ngào ấy vang lên khi thấy những ngôi sao soi rọi dưới mặt nước một cách đầy lung linh.
-Ừ, đẹp thật – Tôi cũng công nhận.
Đến cái phần mà bọn này thích thú nhất đó là thả dốc, cảm giấc rất Yomost đấy ạ, nhất là xe khi không có thắng, thả xuống là răng với môi đi nhé ^_^.
-woaaaaa – Thằng Sang mở màng.
-Hihi – bà Trân ngồi sau lưng thằng Khôi đang hì hục đạp thì đứng lên đưa hai tay ra cảm nhận cái cảm giác ấy.
-…
Tôi thấy rất thoải mái với cú thả dốc vừa rồi, cứ như bay vào vũ trụ ấy, sảng khoái gi đâu….
Một lát sau thì đến cái hội chợ ấy, người đông như kiến, kiếm rất lâu bọn này mới thấy chỗ gửi xe đạp, thế là ông chủ lại cực nhọc dẫn hơn mười mấy chiếc vào chỗ ngay ngắn. Đến cái phần mua phiếu vào cổng mà đám con trai chúng tôi tự trách bản thân mình vì quá ngu, phải để cho ngày mai giành chiến thằng rồi hả rủ đi vào đâu thì không tốn tiền mua vé nhiều thế.
-Má, bị gài vào bẫy đau mầy – thằng Khôi nhìn tôi.
-Hơ hơ tao biết lâu rồi, tại bọn mầy ngu nên để yên đó luôn – Tôi sử dụng tuyệt kỹ chém gió để tâng bốc mình lên tận trời cao chứ thật ra chẳng thua gì bọn nó.
-Thế này thì tuần sau ăn mì tôm rồi – thằng Tùng chán nản.
-Nữa nuôi vợ bọn bây còn nhiều hơn 20 ngàn ấy, ở đó mà than với trách – thằng Hùng nói quả đúng chẳng sai với biệt danh bá đạo.
Thế là cả bọn im thinh thích chẳng có một cái gì để gọi hợp lý phản bác cái câu nói không kém bá đạo vừa rồi của thánh khùng trong nhóm. Thật ra nói cho vui chứ với bọn này 20 ngàn không thành vấn đề gì cả, chỉ trách bản thân rơi vào cái bẫy mà thôi.
Đi vào trong cổng mà thấy thiếu không khí kinh khủng, chẳng biết người đâu mà đông đến như thế, cứ chen nhau mà đi, con đường thì có một tý tẹo tèo teo, gian hàng thì rộng kinh khủng, tiếng nhạc đập rình rang cả lên, kiểu này mà đi lạc chẳng biết đường kiếm chứ chẳng đùa.
Tôi nhìn thấy những cái miệng của bọn nó nhí nha nhí nhố chứ chẳng biết nói cái đệch gì nữa, thế là phải lấy cái vẫy tay quen thuộc của mình thay cho câu ra quân ấy. Cả đám đứng gần 10 phút mới bước đi được vài mét, dân chúng quá đông chẳng cách nào đi được. Công nhận cái hội chợ này lớn thật, nào là mỹ phẩm, đồ dùng, dao kéo gì có tất tần tật cả, muốn gì có đó sợ không có tiền mua thôi.
Tôi bước đi trước, cứ bước đi, nghe tiếng hát ở khán đài xa tít dự đoán rằng đã đến giờ ca hát, con đường đi cũng trở nên trống trải hơn, chắc là mọi người tụ họp lại khán đài để xem các ca sĩ biểu diễn rồi. Tôi định quay lại kêu đám bạn đi xem thì…
-Ế, bọn….. – Nói được một chữ, một từ thì cứng đơ cái họng.
-Đệch đâu hết rồi – Tôi quay kiếm tùm lum chẳng thấy đám bạn của mình đâu cả.
Các thần kinh nơ-ron xử lý dữ liệu đang có thì xác được định là mình đã bị chúng nó bỏ rơi, tôi bất đầu tá hỏa lên đi kiếm bọn bạn cờ hó của mình, chẳng may mà bỏ lại đi về một mình thì hơi bị buồn đấy. Chẳng biết số tôi có nhọ lắm không nữa, người càng lúc càng đông không còn thưa như lúc này. Tôi quyết định đi thẳng về gian hàng bán đồ lưu niệm.
-Tùng – Tôi thấy một dáng người giống như thằng Tùng phóng nhanh đến.
Và kết quả….
-Xin lỗi bạn – Nhầm con mẹ nó rồi ^_^.
Lại tiếp tục bước đi, nhìn đâu đâu cũng người quen nhưng khi tiến về phía trước thì thấy không quen tý nào cả. Một niềm cô đơn bỗng chốc vượt lên, lúc nhỏ tôi cũng đã từng lạc cha mẹ giữa trốn đông người như thế này, cảm giác lo sợ kèm theo nỗi niềm giống như mất tất cả mọi thứ trên thế giới này vậy, tất cả chìm trong thất vọng tràn trề không tả được.
Tôi chạy hết nơi này đến nơi khác, các con đường ở dãy bán quà lưu niệm nhưng không thấy ai cả, tất cả chìm ngấm vào trong vực sâu, một cảm giác bị bỏ rơi. Tôi tức giận với đám bạn của mình, chẳng biết đứa nào đưa ra cái kết hoạch để rượt đuổi như thế này, nếu tôi mà biết đứa nào thì xác định rằng nát mông nhé.
Đứng một nơi mà cái đầu làm việc hết công sức, quay từ phía này nhìn phía khác tìm kiếm những người bạn của mình nhưng chẳng tìm ra được ai là ai, tôi uể oải tiếp tục bước đi…. cứ bước đi nhưng chẳng biết đoạn đường kết nó dừng ở đâu. Gần đến hêt khu vực bán quà lưu niệm định quay lại đi kiếm chỗ khác thì…
-Ai giống Bạch Yến thế nhỉ ?
Tôi thấy bóng dáng một người con gái mảnh mai không thua kém gì em, một người với nụ cười đầy xinh đẹp đang nói chuyện với cô chủ bán hàng, cái miệng chúm chím với đôi môi hồng xinh đẹp ấy cùng với chiếc áo sơ mi sọc đen, đôi dép quen thuộc đã đặt trước thềm nhà của tôi gần một tuần nay. Không thể ai khác là Bạch Yến.
-Đúng rồi – Tôi vui mừng hơn bao giờ hết.
Đứng đó suy luận một cách cho chắc chắn rằng không bị nhầm nữa chứ lần nữa tôi nhục lắm. Người con gái ấy đang mua gì ở quầy bán cái tấm gỗ khắc chữ lên ấy, khoảng cách giữa hai chúng tôi không xa mấy nhưng lúc này người thì đông cản hết đường, tầm nhìn cũng bị giới hạn, tôi tìm cách đi đến nhưng toàn bị che màng hình không à, người gì đâu án ngữ trước mặt không, chẳng thấy Em gái đâu nữa….
Đến nơi chỗ Em gái đứng nhưng người đã biến mất, tôi hụt hẫng biến chừng nào, có một nỗi hy vọng đang lóe sáng nhanh chóng nó bị dòng đời dập tắt, Em gái đã biến mất khỏi tầm mắt của tôi một cách nhanh chóng. Tôi đứng đấy cứ ngỡ tưỡng mình đang đứng ở nơi tận cùng của trái đất vậy, bơ vơ, lẻ loi, đơn trọi một mình khi Em gái đã biến mất….
-Cô ơi ! cho cháu hỏi cô gái mới đứng đây đi hướng nào thế ? – Tôi niềm nở hỏi cô chủ bán hàng.
-Cô gái có giọng nói ngọt ngào hả cháu ? – Cô ấy hỏi tôi.
Tôi xác định được đó chính là Bạch Yến vì ít có người con gái nào có giọng nói và hình dáng giống đến như thế, không có người nào mà hội tụ những tinh hoa ấy lại mặc chiếc áo sơ mi sọc đen,…
-Dạ. – Tôi gật đầu cái rụp vì muốn nhanh nghe đáp án.
-À, bé ấy đi theo đường này nè – Cô gái ấy chỉ về hướng bán đồ cho Nam.
-Dạ, cảm ơn ạ – Tôi xoay người lại chuẩn bị cong chân lên mà chạy đến khu vực ấy tìm em.
Nhưng….
-Hỏi người ta thế kia mà không mua gì thì kì lắm. – Lúc đó tôi còn bình tỉnh nghĩ đến chuyện đó nữa đấy
Chạy đến gian hàng ấy…
-Hihi, cô ơi, cô gái lúc nãy mua gì thê ? – Tôi ngại khi hỏi việc này.
-Một tấm gỗ khắc chữ Tâm cháu. – Cô chủ nhanh chóng trả lời.
Tôi hơi bất ngờ, chắc chắn rằng Bạch Yến tặng mình chứ không ai khác vì theo tôi biết thì Em gái chỉ quen một mình tôi tên Tâm mà thôi. Một cảm giác vui đang ngự trị trong người thay thế cho cảm giác hụt hẫng. Tôi chẳng thể nào kiểm soát những cái thứ cảm giác ấy trong người mình, thật khó hiểu, đến bản thân mình cũng không biết tại sao cả.
-Thế làm cho cháu một tấm gỗ có khắc chữ Bạch Yến nhé, đẹp đẹp nhe cô. – Tôi quyết định.
-Hihi, cháu lựa tấm gỗ đi ?
Tôi tìm đi tim lại thì quyết định lấy tấm gỗ hình trái tim, chẳng biết tại sao con mắt mình cứ dán vào tấm gỗ ấy nữa….
-Lúc nãy cháu gái kia cũng mua tấm gỗ này nữa – Cô chủ bán hàng nói.
CHAP 105
Tôi nghe như đang có tiếng sét đùng đùng bên lỗ tai của mình, không thể nào tin được, cái sự lựa chọn của tôi lại trùng hợp với sự lựa chọn của Em gái đến như thế. Liệu rằng có bao nhiêu người chỉ nói đây đơn giản là một sự trùng hợp thôi, tôi thì không cho nó là như thế dù đầu óc của mình đang suy nghĩ theo hướng như thế. Thật sự một sự bất ngờ đầy to lớn. Không phải nói như thế nào… Cuộc đời là thế…
Nếu ở đây không phải là cái hội chợ mà đang đứng trước một ngôi nhà của ai đó thì tôi đang chắc chắn rằng mình đã bị công an tóm từ lâu vì nghi vấn rằng ăn trộm. Cô chủ bán hàng đang khắc cái tên đẹp đẽ ấy lên tấm gỗ mà tôi lựa chọn một cách đầy trùng hợp, lòng không yên tý nào có một cái gì đó đang hối thúc tôi phải làm một điều gì đó nếu không sẽ không kịp và hồi hận cả đời. Cái đầu cứ láo lia láo lét nhìn xung quanh để mong tìm kiếm được người con gái ấy nhưng tất cả lại một lần nữa chìm vào thất vọng.
-Xong rồi cháu ơi ! – Giọng nói của cô chủ thất bỉnh tôi.
Tôi niềm nở móc tiền ra trả cho người ta rồi sau đó bỏ cẩn thận vào cái túi để mong rằng nó không mất cho đến khi đi vào bàn tay ấm áp của Bạch Yến. Trước khi bước đi thì lỗ tai và bộ não của tôi phải làm việc một cách bất ngờ..
-Cảm ơn cháu nhé.
-Dạ
-Hihi, hai đứa đẹp đôi quá – Cô chủ mỉm cười rồi ” tặng ” cho tôi câu nói vừa rồi.
Tôi đứng khựng cả những bước đi, cái chân nặng hơn bao giờ hết, đứng lại và ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi của cô chủ ấy. Chẳng hiểu tại sao trong đầu tôi lại có những ký ức đầy quen thuộc về câu nói ấy, hinh như đã nghe ở đâu đó một lần và được trí não tôi lưu nhớ. Đúng rồi câu nói ấy cũng chính là một người phụ nữ bán hàng nói nhưng lúc đó có Em gái bên cạnh,… Liệu rằng có một sụ trùng hợp nào nữa ở đây chẳng ?
Tôi bước đi trong những rối bời mà đang suy nghĩ chưa có lời giải đáp, người con gái ấy với tôi có thật sự trùng hợp những chuyện ấy đến như thế. Dẹp qua những phiền phức ấy, tôi nhanh chóng chạy qua nơi bán quần áo nam mà cô chủ bán hàng vừa rồi chỉ dẫn cho mình.
Trong đầu tôi cứ muốn chạy sang gian hàng bán bán đồ chơi, hai gian hàng này nằm sát nhau và rất gần nhau nhưng trái tim lại mách bảo phải đi vào nơi bán đồ quần áo nam, hai cứ thứ ấy đang đấu tranh trong bản thân của mình. Lần này có lẻ trái tim đã chiến thắng rồi. Tôi chạy khắp nơi, hết ngõ ngách trong gian hàng bán quần áo, những người đi mua đồ cứ như đi trẩy hội, còn người đứng trên đường thì cứ như mình đang tham gia một hội gì đó rất đông người.
Đầu óc cứ quay cuồng cuộng, tôi nhìn tứ phía để tìm kiếm Bạch Yến nhưng chẳng thấy đâu cả. Không biết tôi hoang tưởng hay là đang làm đúng nữa, Bạch Yến chỉ có một mình mà thôi mà tôi đi kiêm, trong khi đám bạn rất đông lại không đi. Chẳng hiểu nổi được bản thân của mình khi đó nữa. Nhất là khi nghe cô chủ bán hàng nói tôi và Bạch Yến chọn tấm gỗ giống nhau thì có một niềm vui không tả xiết nhưng sau đó cái niềm vui ấy chiềm vào trong sự thất vọng khi không tìm thấy em. Cảm xúc của bản thân mình mà tôi không thể kiểm soát được, điều này chẳng ai lý giải được…..
Tôi đứng lại nơi bán quần áo sơ mi nhìn xung quanh một cách đầy mệt mỏi, mọi hy vọng tìm kiếm người con gái ấy ở khu bán hàng này đã trở về con số 0 tròn chỉnh, tôi chỉ biết đứng đó xoay đầu nhìn thêm một lần nữa để xác định rằng mình không bỏ sót qua chi tiết nào cả, một nỗi niềm cô đơn trong người. Tôi cảm thấy mình như trơ trọi một mình ở một nơi tận cùng của trái đất vậy ấy, cô đơn, lạnh lẽo, bơ vơ chẳng có ai cả.
Trái tim gần như đau thắt chẳng hiểu tại sao, một niềm lo lắng không biết nó xuất phát từ đâu đến, những tiếng nói ồn ào nhưng cái lỗ tai trở nên ù từ khi nào, chỉ biết ở phía trước là một con đường mà mình không xác định được. Những giọt mồ hôi đã rơi…. có lẽ vào buổi tối ông trời mới ngước mặt xuống nhìn trần thế, có lẽ cũng chính ông trời đã sắp đặt cho số phận cho hai đứa tôi lại gần nhau…
Tôi gần như thất vọng thì vuốt mặt nhìn vào quầy bán quần tây thấy một bóng dáng người con gái hiện hữu trước khuôn mặt của mình, lần này không cần mất nhiều thời gian để xác định rằng đó là em, tin tưởng vào chính bản thân của mình và những điều kì la xuất phát trong người.
Dòng người như muốn thử thách tôi, cứ cản những bước chân ấy nhưng tôi đâu có chịu thua trước hoàn cảnh bao giờ đâu…
-Nước sôi – Tôi nói như muốn hét vào mặt.
quả thật cách này có hiệu quả, mọi người tản ra để lại một con đường thẳng cho tôi chạy đến, khoảng cách đến người con gái ây chỉ tính bằng từng bước, tôi không làm gì cả cứ lặng lẽ đi phía sau nhìn dáng người mảnh mai ấy. Em bước vào gian hàng bán những chiếc áo, tôi đã thấy trên tay cầm một chiếc bọc màu đen nhung không biết trong đó đựng gì.
Đúng là con gái đi mua hàng có khác, đi hết chỗ này đến chỗ khác, lựa hết hàng này đến hàng khác. Tôi cứ nghĩ rằng Em gái đi mua cho người cậu của mình….
Hình như Bạch Yến mệt thì phải nên quyết định đi ra khỏi khu vực đó, tôi cứ đi theo sau giữ một khoảng cách nhất định với lại người con gái này ít khi quay mặt về phía sau nên không bị phát hiện… Đến đoạn gần đến cổng thì bỗng nhiên có một đám trai tiến đến nắm án ngữ trước mặt tôi, tôi cứ nghĩ là người ta đang đi nên không có gì lo lắng. Khoảng cách giữa tôi và Em gái tăng lên sau khi hai người đấy chen vào, cứ điềm tỉnh bước đi xem như không có chuyện gì… Bỗng tôi thấy hai thằng đó nói gì đó nhưng tiếng nhạc rất lớn không thể nào nghe được, nói xong rồi chỉ trỏ vào người con gái ấy. Tôi biết là điều chẳng lành với đám hớp bi ất ơ này vì cái đầu như con tắc kè, lỗ tai lại đeo bông nữa. Xác định được là máu dâm dê trong hai thằng đấy nỗi dậy khi thấy người đẹp…
Tôi phóng người nhanh lên cùng lúc đó cánh tay của thằng kia nắm lấy cánh tay của trái của Bạch Yến, tôi nhanh chóng đẩy cánh tay ấy ra sau khi gần đụng vào tay em. Tôi định nắm lấy bẻ nó nhưng thôi đi chơi không muốn gây phiền phức, tự nhiên tôi nắm luôn tay người con gái ấy.
-… – Em tròn xoe mắt ngạc nhiên quay lại nhìn tôi.
-Hihi – Tôi bước đi cùng với em, tất nhiên tay vẫn cầm trừ hoạn họa từ hai thằng phía sau.
Người con gái ấy nở nụ cười nhẹ khi quay về phía sau chắc chắn rằng biết được một điều gì đó, tôi hơi bất ngờ vì lẻ rằng theo tự nhiên thì Em gái sẽ không quay về phía sau. Tôi có những điều đầy thắc mắc về người con gái ấy, không lẻ Em gái biết rằng có hai thằng ất ơ đang muốn làm gì mình ở phía sau sao. Tôi quyết định nắm tay Em gái bước ra cổng không đi đâu nữa, biết đã tối rồi cũng đến lúc về nhà, không tìm kiếm cái đám bạn khốn nạn ấy.
-Hix.. bị lạc – Em phụng phịu nhìn tôi.
-Tớ cũng thế nè
-Hihi, mấy bạn kia kì quá.
-Ừa, chơi bỏ.
-Thôi mình về.
-Ừa.
Hai đứa tôi đi cùng nhau trên con đường bước ấy, hai tay vẫn đang chặt vào nhau người nắm chặt đến thế lại là tôi, đây là một trường hợp đầy vô tình, quên mất đi đã nắm tay tự bao giờ…
-Hihi – Đến chỗ gửi xe Em gái cười rồi nhìn tôi.
Đến lúc này tôi mới ngớ người ra là nãy giờ nắm tay con gái nhà người ta đã lâu rồi, nhanh chóng bỏ tay xuống nhưng đâu đó vẫn có một tý ấm áp còn vướng bận từ bàn tay của em. Một cảm giác đầy vui vẻ. Tôi thấy những chiếc xe của mấy đứa bạn mình chưa lấy r, dự chắc rằng còn đang trong hội chợ định trả đũa nhưng Bạch Yến dùng con mắt đầy viên đạn nhìn nên thôi bỏ qua cho bọn cờ hó đó. Như thế này gọi là gì nhỉ…
-Hai đứa đẹp đôi quá – Bác giữ xe nói.
-Dạ, hihi – Tôi gãi đầu trả lời.
Đến lúc ây trong người có một cảm giác vui vẻ chứ không suy nghĩ nhiều như lúc nãy, Em gái cũng mỉm cười đầy ngọt ngào. Bước lên xe đưa cho tôi cái bọc màu đen nhưng bao giờ đến tận bốn bọc lận nhưng tôi vui vẻ nhận lấy mà không có tò mò như mỗi ngày. Hai nụ cười gặp nhau sau đó chiếc xe bắt đầu lăn bánh… Khúc nhạc im lặng vang lên nhưng không có một nỗi buồn nào cả thay vào đó là một sự vui vẻ.
Xuống dốc cầu, chạy được một khoảng không xa…
-Két – Tiếng thắng xe.
Tôi thắng xe từ từ lại không đến nổi hai người phải chuối nhủi về phía trước, một chiếc xe đạp vòng qua phía trước chặn đầu xe của tôi lại. Có lẻ cũng do linh cảm tốt mới phán đoán được chính xác như thế nếu không hai đứa tôi phải nhào về phía trước rồi.
-Gì thế cậu – Giọng nói đầy lo lắng của Bạch Yến vang lên.
-Không sao đâu cậu. – Tôi nói.
-Bước xuống xe rồi đứng yên nhé – Tôi sợ cho người con gái ấy.
Em ngoan ngoãn bước xuống xe, tôi cũng bước xuống, trước mặt là hai thằng ất ơ lúc nãy, dự rằng đang kiếm chuyện vì vụ lúc nãy đây mà, tôi cũng đoán được rằng một lần nữa mình phải ra tay trừ gian diệt bạo trước mặt người con gái ấy.
Hai thằng đó không nói gì chắc có lẽ lạnh lùng đây, tôi cũng không làm gì cả, cứ tiến về phía trước để cho khoảng cách giữa trận chiến này không ảnh hưởng đến em, tôi suy nghĩ cho người con gái ấy hơn cả bản thân của mình. Quay ra đằng sau nhìn nở nụ cười với em…
-Víu – thằng ất ơ chó để đeo bông tai đạp thẳng vào người tôi.
Nhìn cách đánh đầu tiên là biết hai thằng này không biết gì võ tôi lùi nhanh người về sau đưa hai tay về phía trước để tạo điểm ngọn phát kình bất cứ lúc nào. Tôi thấy được vẻ mặt đắt ý của hài đó, tiếp tục là một cú đá, lần này tôi không lùi về sau để tạo khoảng cách an toàn với người con gái ấy.
-Lấy xe đi cậu – Trong lúc tôi di chuyển sang một bên để né đòn thì lên tiếng.
Tiếng nói ấy của tôi nhằm hai mục đích, thứ nhất làm đối phương mất bình tỉnh, tiếng hét trong thi đấu võ thuật rất quan trọng vì điều đó làm cho đối phương bất ngờ và giật mình. Thứ hai tôi muốn Em gái chuẩn bị trước đường để chạy… ^_^
Quả thật mũi tên của tôi đã bắn trúng mục tiêu một cách hoàn hảo, đối phương chợt giật mình, hai thằng đó đang ở tư thế tiến về phía trước sau cú đá, tôi thì di chuyển zizac qua bên trái, trọng tâm đang còn ở chân sau tức là chân phải. Nhanh chóng tôi đạp tống ngang vào hông của đối phương, hai thằng đó cùng nhau ngã nhào với một phía, sau khi tiếp đất cú đá tôi tiếp tục di chuyển zizac kiểu Vĩnh Xuân vào đối phương, đã tiếp cận được, xác định là có thể gây thương tích cho mình nên nhanh chóng sử dụng bàn tay nắm lấy cổ của một người gần nhất, kéo thả gạt người xuống đất…
-Phịch
-Véo – Một cú đá từ trên xuống của tôi.
-Víu – Một cú đánh của thằng ất ơ bên cạnh.
Tôi đã hạ được một tên đang nằm lăn lóc, tiếp theo đó lách người sang một bên sử dụng hai tay khóa tay đối phương và kéo thả y chang người kia nhưng lần này tôi không đá bổ xuống để triệt hạ đối phương mà theo kéo thả giữ chặt người sau đó đợi đối phương rơi xuống đất đánh vào thái dương và gò má hai phát.
-Bốp
Tôi xác định được là hai thằng nằm đó chờ người đến cứu viện,…
-CHẠY THÔI – Tôi kêu Bạch Yến.
Nhanh chân phóng nhanh nhất có thể để tránh người ta đến mời lên công an thì phiền phức, Bạch Yến cũng thông minh chạy trước bỏ tôi ^_^, chạy mệt bà cố. Em dừng lại một gốc cây phượng, một lúc sau tôi mới chạy đến..
-Hộc…hộc, ra sau đi, tớ chạy cho.
Em ngoan ngoãn nghe lời, cái mặt thì cứ ngáo ngáo nhìn dễ thương muốn véo cho một phát, trước khi véo phải đạp thục mạng về đến nhà. Về đến nhà tôi mở cửa phóng nhanh vào, hên là không có ai đuổi theo…
-Phù – Tôi quẹt mồ hôi.
-Từ đây về sau tớ không muốn thấy cậu đánh người ta nữa đâu nhé – Bạch Yến lên tiếng,
-Ơ….
CHAP 106
Tôi đứng cả hình với câu nói vừa rồi phát ra từ cái miệng chúm chím xinh đẹp của Bạch Yến, chẳng suy nghĩ ra tại sao người con gái ấy l;ại nói như thế, tôi có đánh ai đâu, tại người ta kiếm chuyện mình tự vệ chính đáng thôi mà.
-Sao thế ? – Tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên với vẻ mặt ngu ngu ngáo ngáo của mình.
-Đánh nhau nguy hiểm lắm, hứa với tớ đi – Khuôn mặt Em gái có vẻ rất lo lắng.
-Ngốc à, tớ đánh nhau chỉ để tự vệ thôi. – Tôi an ủi em.
-Hứ,… đúng là con trai.
-Thôi đi vào nhà – Tôi biết mình đã giành chiến thắng trong lần chiến tranh nào.
Hai đứa bước vào nhà với vẻ mặt hớn ha hớn hở vui vẻ nhưng còn đâu đó cái cảm giác hồi hợp lo sợ có người ta rượt theo thì lên công an ngồi chơi chứ chẳng đùa. Vừa vào tới bật thêm thì đã nghe tiếng của hai thằng anh mình nói chuyện với Bạch Yến rồi, đúng là cái máu gái trong người hai ổng cứ tăng dần theo thời gian. Tôi thì đã nghe được cái mùi thương nức nở ở phía sau bếp, dự chắc chắn rằng mẹ đang nấu, Em gái cũng nhanh chân bước ra phía sau giúp mẫu thân một tay, tôi bước lên phòng thay bộ đồ ra cho nó thoải mái trong người.
-Sao lúc nãy mình lo cho Bạch Yến thế nhỉ ? – Tôi tự hỏi bản thân.
Chẳng hiểu nổi những cái cảm giác ấy khi mất em, khi không nhìn thấy người con gái ấy, lạc mất một bên là bạn bè, một bên là Em gái thì tôi đã chọn người con gái ấy. Bước lên phòng vẻ mặt yêu đời làm sao, không biết sao lại có cảm giác vui đến thế, tôi huýt sáo líu lo đủ một mình nghe, hâm thấy sợ luôn ấy nhễ.
-Thôi mặc đại quần đùi áo thun đi – Tôi chợp ngay cái quần đùi và áo thun cho mát mẻ.
Xong xuôi tất cả bước ra nhà trước nhìn lên đồng hồ thì đã hơn 22 giờ rồi, bố với hai người anh của tôi đang dọn dẹp căn phòng khách còn trống ở dưới và trên lầu, chắc tối nay đám bạn ở đây ngủ luôn quá. Tôi lao vào giúp một tay, rất vui vẻ hớn hở không có một cái gì đó gọi là ép buộc ở đây cả. Hai người anh cũng thấy làm lại bảo tôi khùng, bố thì cứ mỉm cười không châm chọt như mọi khi. Khoảng một lát sau thì…
-Kính…coong – Nghe tiếng chuông.
Tôi biết rằng đám bạn của mình đã về rồi, dọn cái miệng sẵn nãy giờ chỉ cần thấy mặt mấy thằng cô hồn đó là chửi ngay chứ chẳng cần suy nghĩ. Bước ra với khuôn mặt vui vẻ để cho bọn đó không nghi ngờ, quả thật đáp lại là khuôn mặt vui vẻ của bọn đấy.
-Đệch – thằng Tùng giật mình.
-Ơ – Thằng Sang nói được một chữ.
-…. – Đám kia thì im thinh thích nhìn nhau.
-Hehe – Tôi nở nụ cười đắc ý.
-Keke – thằng Đức cười gian xảo không kém.
Mở cổng cho bọn nó dẫn xe vào….
-Chơi thế hả mấy cu – Tôi lên tiếng.
-Gì, chơi gì – thằng Hùng ra vẻ ngây ngô.
-Cụ..tổ mầy – Tôi cú đầu thằng Hùng.
-Ế,.. ế – Nó chạy vòng vòng.
-Thằng…Sang chứ bộ – Đánh mấy cái đã khai.
Tôi nhìn qua thằng Sang bằng ánh mắt hình viên đạn, nó run sợ chạy vào nhà, mấy thằng kia thì không dám nói gì cả, thôi đã giải quyết được mầm móng nên tha cho bọn nó. Mấy đứa con gái thì nhí nha nhí nhố nói với nhau đủ chuyện, Như và Bạch Mai vẫn bình thường trên khuôn mặt kiều diễm của họ, vẫn cười, vẫn nói không có chút gì gọi là buồn. Bước vào nhà thì bố mẹ cũng kêu ra sau ăn cơm nấu xong rồi.
Bọn nó hớn hở bước ra, tôi thì từ từ vì dự rằng nãy giờ mẫu thân với Bạch Yến nấu, rất tiếc Như về quá trễ không tham gia vào công việc nấu nướng được. Mấy thằng con trai chúng tôi theo lệnh của bố dọn thức ăn ra trước ngồi dưới gạch ăn cho mát, chứ ngồi trên bàn không được mấy người, để cho mấy người con gái ăn trên bàn đi.
-Hế hế, ra sân nhậu cho đã – Tôi đưa ra ý kiến.
-Vào lấy cái hai cái chiếu ra con – Bố cũng đang hồi hợp với buổi nhậu hôm nay.
Đám bạn tôi cứ như ngại ngùng lắm vậy, cứ đi theo sau lưng, thấy chuyện gì là xong xáo đến nhận nhiệm vụ ngay, chẳng mấy chóc ngoài sân nhà tôi đã có hai cái chiếu, trên đấy đầy những món đồ ăn ngon, đặc biệt là có hai cái lẩu chua. Cuộc vui tối hôm nay đâu phải chỉ là ăn uống đơn thuần không đâu, thiếu bia là không được..
-Gia, Phong hai đứa vào rinh ra 5 kết bia heneiken bố mới mua để góc tủ lạnh đấy – Bố làm chủ xị.
-Để con – thằng Dương đứng lên.
-Cháu giúp với – thằng Chung cũng xông xáo.
Thế là bốn người họ đi rinh lra 5 thùng bia, hôm nay 10 thằng đang ở lứa tuổi học trò chiến đấu với một bậc tiền bối là bố tôi, tửu lượng về bia phải nói là cực kỳ tốt, có thể 10 thằng không chơi lại một người chứ chẳng đùa. Không khí vào ban đêm có một tý hơi lạnh ở ngoài sân, những hương hoa lan tỏa mang lại một cảm giác đầy dễ chịu, đâu đó cũng có tiếng dế kia, tiếng con này con kia làm cho cuộc vui càng thêm náo nhiệt.
Các thành viên cho cuộc chiến đêm khuya thanh tĩnh mang hương vị đồng quê hôm nay đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả vũ khí để chiến đấu đến giờ phút sinh tử cuối cùng, cũng may mắn là ngày mai chủ nhật nên mới dám chơi tẹt ga thế này nhưng bọn tôi đã quên đi cái trận đấu vào buổi chiều,….
-Mấy cháu cứ tự nhiên nhé – Bố lên tiếng.
-Dạ – Cả bọn đồng thanh.
-Nào, cầm ly lên chứng tỏ đẳng cấp đê – Bố cũng teen không kém.
–….
Và cuộc chiến đã được bắt đầu…
-1…2…3…Dzô
-Dzô…. – Tiếng la vang dội.
-Ken – Tiếng chạm ly nghe ken ken đã tai dễ sợ.
Giữa đêm khuya nhanh tỉnh, cái giờ mà người ta đi ngủ thì ở nhà tôi đang diễn ra một chầu nhậu khá hoành tráng, góp mặt đầy đủ những gương mặt đầy tiêu biểu và sáng giá. Mấy đứa bạn tôi ăn đồ ăn mà không ngớt miệng khen, tôi không uống bia nhiều lắm, ai mời thì cầm cái ly lên nhấp vài miếng cứ ngồi thong thả mà ăn những món ngon. Công nhận một điều nữa tôi làm một giám khảo cho cuộc khi nấu ăn là chuẩn men luôn ấy, mới ấy thôi đã biết món nào mẹ nấu, món nào Bạch Yến ra tay rồi. Hương vị mà mẹ nấu thì vừa ăn theo khẩu vị của gia đình, Bạch Yến nấu rất ngon nhưng thường có vị đậm chất món ăn hơn, ví dụ như gà chiên, Em gái niêm gia vị rất vừa ăn thắm sâu vào miếng Địt gà khỏi cần chấm nước mắm làm gì cho mệt.
-Cháu mời bác – thằng Tùng khai chiến với điệp khúc quen thuộc.
Những ly đầu tiên người ta gọi là xã giao cho nên cứ nhẹ nhàng nhưng đến đoạn giữa của cuộc chiến thi quân địch bắt đầu tấn công dồn dập đến khi nào đối phương đưa cờ lên đầu hàng mới chịu thôi, tôi núp bóng nên không bị kéo đầu kéo cổ ra mà hát cái điệp khúc ấy cùng đám bạn. Nhìn thoáng qua mở màng cuộc chơi thì chẳng có anh nào mặt đỏ hết, chắc chắn là tửu lượng ở đây ai cũng cao và dự rằng 5 thùng bia này nhanh chóng vơi đi theo thời gian.
Một con cáo già thì không chịu tha cho một con thỏ non dù có vang xin lại lục đến đâu đi nữa,.. thỏ non luôn bị ăn hiếp trong mọi trường hợp.
-Tâm, anh Em gái mình làm vài ly coi – Thằng Chung đã túm cổ tao ra.
-Đúng, anh với chú làm vài ly cho tình cảm thêm thân mật – Đến lượt thằng Dương.
Tôi phải buông chén xuống, biết rõ số lẫn phận của mình từ đây, chắc chắn rằng không vượt thoát khỏi tay bọn này trong đêm nay. Có lẻ từ đây về sau tôi không nên trốn tránh nữa, cứ uống trước rồi say trước cho nó khỏe cái thân. Thế là bọn nó sử dụng tuyệt chiêu lấy số đông áp đảo một mình tôi, điệp khúc anh mời chú, tình anh Em gái lại vang lên thất thanh… một lần nữa tôi lên cung trăng…
Trụ không được quá một tiếng, tôi lấy cái lý do đi vệ sinh chui lên phòng của mình làm một giấc cho nó sướng cái thân, quả thật là nếu uống nữa thì sẽ không uống nổi. Nằm trong căn phòng êm ấm của mình mà nghe được những tiếng nói chuyện rộn rã ở dưới nhà, con gái, con trai cũng có, những tiếng cười vang ấy đã đưa tôi chìm vào một giấc ngủ say, một giấc ngủ của niềm vui vẻ,…. Khò…khò…khò…
Sáng hôm sau tôi thức dậy tầm khoảng hơn 7 giờ gì đó, bước xuống nhà thì thấy những người con gái bao gồm cả đám bạn của tôi đang nấu ăn, chắc chắn rằng họ ngủ lại ở nhà vì trên người vẫn mặc bộ quần áo ấy, nhí nha nhí nhố trong khuôn viên bếp. Còn mấy thằng con trai chẳng thấy ai cả, chắc là quất cần câu hết rồi, cả hai người anh và bố chẳng thấy đâu là tôi tưởng tượng được cái trận mạc ấy quyêt liệt đến chừng nào.
Thấy mấy người con gái ấy đang quây quần bên mẹ tôi vui vẻ, một mình là con trai nên không bước vào, tôi lếch lên phòng đánh 108 thế mộc nhân cho giãn gân, giãn cốt. Tính ra cũng chán, thức sớm chẳng thấy ai để trò chuyện, trong khi đó trong nhà toàn là nữ nhi chỉ có một mình. Đánh mộc nhân mà tôi cứ tưởng mình đang đánh với cái gốc cột, chẳng có cảm hứng một tý nào. Bước xuống dưới nhà thêm một lần nữa định đi tản dạo thì may mắn thay gặp được thằng Tùng với Chung đã thức, mặt hai thằng đấy bơ phờ chắc tối qua chiến đấu kinh lắm đây mà.
-Hai chú tối qua đã không ?
-Mệt lắm mầy ơi.
-Mầy cứ nghĩ đi 5 thùng heneiken, bác nhà kêu thêm 1 kết sài gòn đỏ thì chịu bằng đầu.
-Bác ấy uống kinh lắm, bọn tao ngủm hết mà bác chưa có sắc mặt gì cả. – Thằng Tùng ể oải kể tình hình.
-Haha – Tôi cười bọn nó.
-Cười đệch gì – Nó bực bội
-Thằng cờ hó, chưa gì đã phóng lên phòng ngủ – thằng Chung đỗ lỗi.
-Hai chú biết tửu lượng của anh thế nào mà – Tôi chóng cự ngay.
-Thôi mệt với mầy quá, quay tay vài phát coi – thằng Chung rủ tôi.
Thế là thằng Tùng dẹp sang một bên xem hai thằng tôi niêm thủ Vĩnh Xuân, thằng Chung không có học Vĩnh Xuân nhưng nó được tôi truyền dạy lại thằng niêm thủ ấy, từ từ hai thằng tập chung với nhau. Lâu quá không có người tập chung bây giờ có thì hơi bị rời gạt, tay thường bị dính vào chữ X, lúc đầu hơi mất nhịp nhưng cuối cùng hai đứa cũng lấy lại những gì cần phải có. Thằng Tùng ngồi ở ngoài mà nhìn không rời con mắt, chắc là thích thú lắm đây. Tôi với thằng Chung quyết định dã chiến với nhau vài đòn gọi là tập thể dục buổi sáng…
-Víu – Đối thủ của tôi luôn mở màng cuộc chiến.
Nó đánh thẳng về phía trước, nhanh chóng tôi gạt cánh tay đấm sang một bên, lùi về phía sau giữ khoảng cách an toàn. Thằng Chung tung một cú đá đậm chất teakwondo, 360 độ vào vùng chấn thủy. Tôi không đề phòng, mém một tý nữa chào buổi sáng bằng một cú đá rồi, may mắn thay là thụp người xuống an toàn, trái tim cứ đập thình Địt như sắp bị ai mổ lấy ra vậy đó.
-Víu – Tôi đáp trả cũng bằng một cú đá.
-Víu – Nó cũng tung ra cú đá.
Kết quả.
-Aaaa ,.. thằng chó – Tôi cầm chân lên mà rên rỉ.
-Má,.. xong cái chân tao rồi – Nó cũng không thua kém.
Hai thằng tôi ngồ bệch xuống sân mà xem cái thành tích do hai thằng tự gây ra, gậy ông đập lưng ông mà. Cái chân quý báu của tôi bầm tím do cú tiếp xúc cực mạnh vừa rồi, cảm nhận được những dòng máu đang chảy nóng hổi tụ hợp về nơi đấy. Sắc mặt của thằng Chung đau đớn không thua gì tôi, chỉ có thằng cờ hó Tùng ngồi đó cười hí ha hí hửng lên, nhìn muốn đấm cho một phát.
-Nín mẹ mầy đi – Tôi nhìn nó quát.
Nói gì nói dù nó nóng tính lắm nhưng cái gan rất thỏ đế, nạt một phát là im ngay không dám cự cãi đâu. Tôi dẫn thằng Chung vào phòng lấy chai dầu nóng ra xoa xem nó có giảm tý nào không, lâu rồi không bị chấn thương bây giờ bị cảm thấy sao sao ấy, tê hết cả người.
Làm ba sàm ba láp một tý thì được mấy nàng công chúa từ nhà bếp kêu vào ăn sáng, 3 thằng tôi làm nghĩa vụ là đánh thức mấy thằng còn lại đang ngái ngủ, bọn nó ngủ như heo, cực khổ lắm mới đánh thức được cả bọn. Lúc chưa bước vào bếp thì mặt thằng nào thằng nấy chảy xệ ngáy ngủ nhưng khi bước vào đến nơi thì khuôn mặt đã sáng rỡ lên… những món ăn đầy màu sắc được làm một cách tinh tế đến từng chi tiết.
-Woaaa – Thằng Hùng trầm trồ.
-Đệch véo tao một cái coi – thằng Đức sáng mắt lên ngay.
-Ngồi xuống ăn đi, ở đó mà nhìn – bà Trân trêu.
-Ai làm thế này ? – Tôi cũng dự được rằng Bạch Yến và Như.
-Bạch Yến, Tố Như, Thanh Mai làm đấy con – Bố tôi nói và tặng cho cái nháy mắt.
-Ghê quá nha – Thằng Khôi nhìn ba người họ, trong ánh mắt có sự khâm phục.
Khỏi phải đợi lâu, bọn nó ngồi xuống dành chỗ với nhau, ôi thôi là món ăn được xếp dài trên cái bàn, kiểu này cả hạm đội ăn chứ. Đầy những món ăn ngon đầy màu sắc chỉ muốn ăn ngay thôi chứ không muốn nhìn nữa, khi bố tôi cầm đũa lên khai tiệc cũng chính là lúc những chiến binh ấy đua nhau ăn. Cả nhà tôi cũng được ăn những món này nhiều rồi trong thời gian Bạch Yến với Như ở chung trong ngôi nhà cho nên cứ từ từ thong thả mà ăn.
Bữa sáng nhanh chóng trôi qua, ai cũng no bụng cả..
Cuộc vui đến đây cũng tàn rồi….
Mấy đứa nó xin phép ra về kết thục một cuộc vui trong nhà của tôi….
Một kỷ niệm đáng nhớ của cái tuổi học trò ăn với chơi…
Bọn nó về, bố với mẹ thì về nhà nội cùng với hai thằng anh, Bạch Yến bảo về nhà lấy một ít đồ, bố với mẹ cứ níu kéo không cho về nên kết quả là tạm trú tại nhà tôi, trong nhà lúc đó chỉ còn tôi và Như. Hai đứa ngồi xem tivi, hình như là xem phim Tom Jerry thì phải, Em gái ngồi cười suốt khi thấy con mèo bị con chuột trả đũa, tôi thì tức lắm, tức cái ông làm phim, xem thấy con chuột trả thù còn ác hơn con mèo cả chục lần ấy chứ chẳng đùa nhưng không rời mắt khỏi cái màng hình được.
-Hihi – nụ cười đầy tỏa nắng.
Tôi quay sang thấy cái nụ cười ấy đầy những ánh sáng ban mai tỏa ra, một nụ cười xinh đẹp với hàm răng trắng buốt đều nhau đến từng cây răng, không biết tạo hóa làm thế nào mà để cho ra một con người thập toàn thập mỹ đến như thế. Đến cái giờ phút ấy tôi gọi Em gái là thập toàn thập mỹ dù người đời thêm chữ không trước cái thành ngữ ấy. Xem phim hoạt hình còn chán chứ ngắm nhìn người con gái xinh đẹp ấy không hề chán tý nào mà người đời thường nói con gái có giác quan thứ 6.
-Gì thế cậu – Em quay mặt đưa đôi mắt long lanh ây nhìn vào thằng con trai đang đưa ánh mắt nhìn không chớp mắt.
-…À… không có gì – Tôi choàng tỉnh ra.
-Mặt tớ dính gì hả – Em quẹt quẹt trong ngố nghĩnh.
-Haha. – Tôi bật cười thành tiếng với vẻ ngây thơ trẻ con.
-… – Em dùng ánh mắt tên lửa nhìn tôi.
Cái nụ cười nhanh chóng bị ánh mắt ấy dập tắt cho tít tắt, khỏi phải nói cũng có một cái gì đó sợ sợ về người con gái đầy nguy hiểm ấy,…
-…- Tôi nín cười luôn.
-Hứ – Huýt dài.
Bỗng trong đầu tôi có một ý tưởng theo bản thân là cực kỳ hay…
-Đi biển chơi.
-… – Có vẻ đang suy nghĩ.
-Thế nào ? – Tôi thúc.
-Ờ, thì đi – Cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Tôi lên thay bộ đồ ra, Như đợi ở dưới nhà vì khỏi cần thay đồ ^_^, nhanh chóng làm cái công việc ấy. Tôi đèo Em gái trên con đường Trần Hưng Đạo để ra, công nhận hôm nay chủ nhật những đoàn xe lữ hành, xe khách nối đuôi nhau chạy trên con đường quốc lộ. Tôi cứ chạy và chạy trong bầu không khí khá thoải mái, đầu óc cứ trống rỗng những cơn gió biển thổi liên tục không ngừng nghỉ..
CHAP 107
Vẫn bãi biển đó, vẫn bãi cát đó,…
-Biển hôm nay đẹp quá cậu nhỉ – Em tháo dép ra đi dạo theo lời của tôi.
-Ừ, đẹp thật.
Hai chúng tôi tản bộ trên dãy cát đầy mịn nước biển, dòng người cũng đông đúc đang tắm biển ngắm những ánh sáng ban mai vào buổi sáng của một ngày nghỉ tốt lành. Đám trẻ nô đùa tạt nước qua lại, cười nói rộn rã lên, những bật phụ huynh khai chiến vào buổi sáng với những con tôm nướng thơm lừng với những lon bia, những tiếng ken ken cụng ly tạo nên không khí ồn ào nhưng sự vui vẻ tràn ngập mang lại tiếng cười nói.
Như bảo muốn ngồi ngắm những ánh sáng biển soi rọi xuống mặt nước, tôi biết mọi nơi như thế, tất nhiên sẽ dẫn Em gái đi lên đến đó nhưng hơi lâu…
-Đi nỗi không đấy.. lè -Tôi trêu.
-Đi cho biết – Em cũng tinh nghịch gốm.
-Biết dẫn đi đâu không ? – Tôi làm khuôn mặt quan trọng.
-Một tý đến nơi sẽ biết ngay mà – Câu trả lời đầy bá đạo của em.
Tôi không chần chừ lâu nữa, ra lấy xe đạp chạy một đoạn đường ngắn ấy rồi lại gửi xe, đến nơi tôi cứ tưởng Em gái sẽ đòi về nhưng không ngờ thay vào đó là khuôn mặt hí ha hí hởn muốn được leo ngọn núi ấy. Tôi lếch cái thân của mình kiếm đường gửi xe rồi hỏi người dân ở đó xem có con đường nào mới đi lên núi không chứ lâu rồi không đi nên chẳng biết giờ ra sao.
-Hihi, đi thôi – Em như được ai cho quà bánh
Thế là sáng sớm có hai đứa khùng leo núi, chúng tôi đi bao quanh cái con đường nhỏ ngưng cũng đủ để cho một chiếc xe ô tô cỡ lớn chạy lên. Sáng sớm tinh mơ đã ở trong một rừng núi với những cây xanh đang đọng những giọt sương long lanh, đi cùng là một đóa hoa nở sáng nhất cả khu rừng này ngát hương thơm thoang thoảng đâu đây. Cái cảm giác dễ chịu ấy ùa về trong tôi, một buổi sáng tinh mơ, một mùi hương dễ chịu tinh khiết và tao nhã của người con gái ấy.
-Cây kia cao quá cậu nhỉ – Em chỉ vào một cây đang cao vút với cái ngọn đang hứng những ánh nắng sáng sớm
Nói là sáng sớm chứ không hề sớm tý nào đã hơn 10 giờ rồi nhưng ánh mặt trời cứ dịu nhẹ hiền hòa chẳng khác gì những ánh nắng ban mai vào sáng sớm. Buổi sáng bạn đi vào một khu rừng nào đó, hãy nhìn xxung quanh nó đi, những ánh nắng sáng chiếu rọi xuyên qua lá cây tạo thành những tia sáng giống như thanh kiếm ánh sáng vậy, còn những giọt sương tạo nên một thế giới đầy mờ ảo.
Công nhận leo núi mới biết núi cao đến khi nào, hai đứa chúng tôi đi hoài mà chẳng thấy cái đỉnh ở đâu cả, càng ngày càng thấy con đường nhỏ ấy nó dài ghê cứ như đi một bước lùi một bước vậy.
-Xa quá, thôi xuống – Tôi đã đổ mồ hôi.
-Hihi, đi tiếp đi – Hình như lần đầu Em gái leo núi.
Tôi căng người ra, vận hết khí công, năng lực siêu phàm xuất thế của mình để cắn răng đi tiếp chứ đôi chân đã rã rời mệt lắm rồi. Chẳng biết sao lúc nhỏ học võ với ông một ngày chạy được 1000 mét, bây giờ mới đi một tý chắc được 3 hoặc 4 km gì đó là tôi mệt rồi nhỡ.
-Cậu nhìn xuống kìa – Em dừng chân lại chỉ tay về hướng biển.
-Ơ… – Tôi đứng cả người.
-…
-…
Im lặng nhường cho sự im lặng và ngắm nhìn…
Em chỉ tay về phía biển xa xăm , nơi chúng tôi đang đứng có thể nhìn được hết toàn cảnh của cái khu vực ấy. Những mái nhà lầu cấ sang xát vào nhau, những màu sắc lung linh huyền ảo của mái ngói đỏ, cái con đường bao quanh ngọn núi chúng tôi nhìn xuống cảm thấy nó nhỏ hơn bao giờ hết. Những hàng cây xanh thắm mà lúc nãy đi qua lúc ban đầu cũng ở đó, xa xa hơn là một cảm đẹp mà bao người được ngắm nhìn. Cái cảnh biển đầy nhộn nhịp hối hả, những con người nhỏ như con kiến đang tung tăng với cơn sóng đập vào những bãi đá nhô lên, đặc biệt là mặt tròi soi rọi xuống mặt nước biển long lang, huyền ảo hơn bao giờ hết.
-Hihi – Em mỉm cười nhẹ.
-Đẹp thật.
-Đi núi chỉ ngắm nhìn thế là đủ rồi – Em nhẹ nhàng nói.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra thú vui của Em gái đó là nhìn hết toàn cảnh xung quanh trong một tầm mắt, hai đứa tôi đứng đó ngắm nhìn một tý thì Em gái bảo đi về trưa rồi còn chuẩn bị cho trận đấu vào chiều nay.
-Về thôi, chiều nay cậu còn đá bóng nữa – Em tủm tỉm quay sang tôi nói.
-Hả ? – Tôi giật mình ra vì quên trận đấu vào chiều nay.
Thế là hai đứa nhanh chóng đi xuống, quảng đường đi lên với đi xuống bằng nhau nhưng mà đi xuống nhanh hơn bao giờ hết, lòng tôi đang hối thúc cái trận đấu vào chiều nay và mình trở thành một kẻ quên đầu quên đuôi khi cái câu nói hôm bữa trong lớp đã tan biến theo mây đi theo gió.
-Phù. – Quẹt mồ hôi sao khi đã đến nơi gửi xe.
-Về thôi.
-Ừa, tiếc quá nhỉ, không lên được đỉnh núi kia để ngắm… ( Cắt bỏ ) – Tôi thể hiện một sự tiếc rõ ràng nhưng nói thế thôi chứ trong bụng đang cười thầm.
-Thôi, về nhanh còn làm cơm nữa nè ông cụ – Em có vẻ đang rất muốn về.
Lần này tôi cười thầm trong bụng, người con gái thông minh ấy cũng có ngày rơi vào môt cái bẫy mà tôi đã chuẩn bị sẵn. Thấy tự hào kinh khủng, những lần đưa ra một cái bẫy nào đó thì ít nhiều cũng thành công hết cả. Trên con đường ấy tôi cảm thấy nhìn bao quát từ trên ngọn núi kia thì mọi thứ xung quanh thật nhỏ chỉ bằng một ngón tay của mình, cứ tưởng như là chúa tể của một vùng đất bao la rộng lớn vậy….
Cuối cùng cũng đã về đến nhà, trưa rồi tầm 12 giờ chứ chẳng đùa, đến nhà Như thay ra chiếc váy với áo thun rồi chạy ngay xuống bếp làm đồ ăn, tôi cũng nối đuôi theo sau mà không phát hiện ra nghi vấn kỳ lạ….
-Hihi – Một nụ cười ngọt ngào đang đứng tại bếp.
Tôi với Như nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn người con gái ấy, đó không ai khác ngoài Bạch Yến…
-Cậu vào khi nào thế ? – Như hỏi.
-Tớ mới vào nhà thôi. – Em đang nấu đồ ăn thì phải.
-Vào bằng gì thế ? – Tôi tiếp tục.
-Chìa khóa bác gái có đưa cho tớ nè. – Em vẫn quay lưng để lại hai đôi mắt thắc mắc.
Như không nói gì nữa mà lấy cái tạp giề để trong tủ gỗ ra mặc vào chạy ngay lại cười nói với Bạch Yến và cùng nhau làm đồ ăn, tôi thì khù khờ nhưng chẳng ngây thơ tý nào, đã rõ ý định của mẹ mình và Bạch Yến chẳng hề từ chối được nữa, một cái chìa khóa giam giữ một cách vô hình của người đời.
-Thế này thì cậu có thông minh cỡ nào làm sao từ chối được mẹ của tớ chứ, đúng là ma cao một trượng, quỷ cao một thước mà – Tôi nhìn Bạch Yến một cách đầy đáng thương.
-Thôi, ở nhà mình cũng tốt hơn ở một mình mà – Tôi nói thầm trong bụng.
Ngồi ở cái bàn ăn mà hai người đó cứ hầu hạ như tiên ấy nhỉ, đem bánh đến, đem 7 up mát lạnh cho tôi, sướng khỏi phải nói nhưng có điều là bị hấp diêm cái bụng mà thôi, hương thơm lan tỏa khắp bếp, cái bụng cứ kêu đói ầm ĩ. Chẳng biết hai người đó có mục đích đấy không nữa, tôi nghi lắm, mọi bữa làm nhanh lắm nhưng hôm nay làm rất lâu.
-Xong chưa – Cũng hơn 13 giờ rồi.
-Rồi nè, kêu than hoài – Như nhăn mặt.
-Hế hế – Nghe thức ăn là tôi mãn nguyện.
Một lâu sau trên bàn ăn đã có những món thức ăn đầy ngon lành nhung…
-Bữa nay ăn chay à ? – Tôi thấy toàn rau với đậu hũ.
-Yến nấu, tớ chỉ giúp thôi – Như nhún vai nhẹ.
-Chiều còn đá bóng nữa, ăn đi – Bạch Yến cũng nhẹ nhàng đáp.
Tôi là món chay nhưng qua bàn tay của Bạch Yến trở thành những món có thịt, Em gái thái nhỏ những cái sơ mít ra thành những miếng y chang cục Địt người ta đem đi kho không à, tôi cứ tưởng bỡ đó là Địt chứ. Nhưng phải công nhận điều đó là ngon bá chạy con bọ chét chứ chẳng đùa đâu ợ, hương vị vừa ăn không mặn nhưng cũng không ngọt, bên ngoài phải dùng sức để cắn nhưng bên trong mềm mại bởi lớp đậu hũ đánh tan ra. Ăn chay mà ăn như thế này thì đâu gọi là uổng phí cuộc đời chứ. Tôi ăn đến cái mức mà cái bụng căng khi nào không hay luôn, hai người con gái ấy ăn như mèo, hình như tủm tỉm nhìn tôi cười chứ con ăn đâu.
Đánh một bụng ngon lành, tôi được vào phòng ngủ nghỉ để chuẩn bị cho cuộc chiến vào chiều nay, tôi bước lên giường với cái bụng no nốc..
-Hây…dà – Nằm xuống giường.
Khi tôi nằm xuống giường thì những thứ kỷ niệm ùa về và cái gì đến nó cũng phải đến….
-Chết…. – Tôi chợt nhớ ra.
Cái điều tôi nhớ chắc chắn rằng có người đang nói về nó bởi vì hắt-xì một cái thật lớn, hôm trước chính cái miệng tôi đã nói bây giờ rất muốn thi đấu nhưng không biết nên làm thế nào.
-Chết rồi… cái miệng hại cái thân rồi Tâm ơi – Tôi tự vã vào cái miệng của mình.
Nằm suy nghĩ hoài mà chẳng tìm kiếm được cách gì đối phối với câu nói chết người của mình, chỉ có một người có thể giúp tôi trong trường hợp này đó là Bạch Yến nhưng cái sĩ diện của một thằng con trai và tính cách của tôi thì chuyện đó không bao giờ xảy ra, nên đành ngậm ngùi đi ngủ để chiều ngồi trên băng ghế khán giả mà xem những thằng bạn mình thi đấu vậy.
Buổi chiều hôm đó 14h30 đúng,.. Bạch Yến bước vào phòng gọi tôi thức dậy… Đầu óc còn loạng choạng do giấc ngủ, chẳng biết may mắn hay xui rủi mà khi mở cửa đầu óc quay như chong chóng và…. tôi ôm người con gái ấy vào tường khi nào không hay không biết….
-…. – Khuôn mặt bất ngờ của em.
-… – Khuôn mặt say ngủ của tôi.
Bất giác cái mùi hương thanh khiết ấy đánh thức tôi khỏi một giấc mộng ma xui quỷ khiến ấy, nếu người khác có lẽ môi đã chạm vào nhau chứ không để hai đôi mắt ấy nhìn thẳng vào nhau rồi lắng nghe từng nhịp thở, nhịp đập của trái tim của nhau. Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi gần nhau nhất, chỉ cần thêm 10 cm nữa thì hai đôi môi ấy dính chặt vào nhau rồi.
-Tớ…xin lỗi – Tôi bước ra cách xa, ngại ngùng kinh khủng.
-Không…sao – Em cũng lấp ba lấp búng, cái khuôn mặt kiều diễm thì ửng hồng lên hòa quyện với đôi môi mỏng xinh đẹp chỉ muốn cắn cho một phát.
Nghĩ lại cũng thấy mình kỳ lạ thật, lúc nhìn đôi môi ấy rất muốn cắn nhưng tại sao khi có cơ hội thì lại không dám nhễ… khó hiểu thật đấy.
Em trở về phòng của mình, tôi thì đi chuẩn bị nhưng cái câu cần nói thì Em gái lại không nói. Tôi nhìn bộ đồ Arsenal mà nối tiếc, cái trận đấu quyết định tất cả, nếu như đội tôi hòa thì có thể bước tiếp vào vòng trong nhưng nếu thua thì đành nói nửa lời tạm biệt giải đấu trước. Tôi quyết định là hôm nay không ra trận thi đấu và tất nhiên sẽ có cầu thủ thay đây là một trường hợp thứ hai thay cầu thủ dự bị của giải đấu, lần một là Bạch Yến, lần hai vào ngày chủ nhật hôm nay là tôi. Trùng hợp kinh khủng nhĩ… trước khi đi đem cái balô theo bỏ bộ đồ…
-Đồ thi đấu đâu ? – Như nhìn tôi.
-À.. không gì. – Tôi không muốn nói ra.
Như và Bạch Yến đi chung một xe, tôi đi một mình, trên con đường biết bao nhiêu kỷ niệm của tuổi học trò ấy, chúng tôi nói chuyện nô đùa với nhau… cuối cùng cái giờ phút ấy cũng đén.
-Thay đồ đi mầy – thằng Dương đang khởi động lại vỗ vai khi thấy tôi đang mặc chiếc quần Jean đen cùng cái áo thun mà xanh lá cây.
-Đệch mầy định mặc đồ này à – thằng Sang bước lại.
-… – Cả đám tụ tập lại hỏi lý do tại sao không thay đồ và rồi…
-Thay đồ đi Em gái – thầy Khánh mở lời.
-Hôm nay Em gái không thi đấu – Tôi thản nhiên nói ra.
Bầu không khí im lặng đến từng phút từng giây để nghe tôi phát biểu một chuyện trọng đại….
-Đệch
-Mầy khùng à.
-Tao nói đâu có sai.
-Má thằng điên.
-Thay đồ nhanh cho bố – thằng Đức dứ dứ nắm đấm vào mặt tôi.
-…
Bọn nó ra sức thuyết phục, lòi nói cũng có, đe dọa cũng có nhưng tất cả chìm trong tuyệt vọng thế là thằng Tú trở thành cầu thủ hậu vệ thay thế tôi và đến đây sức thi đấu cũng như tinh thần của đội đã giảm khi mất đi một thằng tiền đạo vì bạn vì bè nhưng nó lại vì gái vì một lời nói chẳng ra gì.
Một lúc sau mấy người con gái đem nước vào, chạy hối hả đến khi thấy trận đấu bắt đầu…
-Ơ, ông Tâm sao lại ngồi đấy – bà Kim giật mình khi thấy tôi ngồi một đóng.
-Sao vậy trời – bà Quỳnh cũng lo lắng.
-…. – lần này những người con gái lớp 10A3 bao vây tôi.
-Sao cậu không ra sân – Bạch Mai hỏi tôi.
-Ờ,.. thì tại không ra chứ sao – Tôi nở nụ cười rồi diện lý do lý trấu.
-Khùng – Như đáp ngắn gọn.
-Sao thế cậu – đến lượt Bạch Yến.
Đến đây mọi hy vọng chìm trong bế tắc, Bạch Yến đã quên….
-À, không sao – Tôi thì còn nhớ nó như in.
-….
-Hoét – Tiếng còi trận đấu đã vang lên.
Những bước chạy của đồng đội tôi trên sân, trong mỗi người đều hiện hữu một sự lo lắng nào đó, lối chơi của đội sẽ mất đi một cầu thủ trụ cụ, một đội trưởng dẫn dắt lẫn phương án và tinh thần. Tôi thì nhởn nhơ ngồi đó xem, thật vô tâm nhưng đâu có ai muốn cái chuyện ấy xảy ra, để rồi ngồi đó cho cái lương tâm cắn rứt…. Hai đội đang vờn nhau trên sân,… từng pha bóng một….
Liệu rằng 10A3 sẽ chiến thắng mà không có một thằng đội trưởng không vì bạn vì bè mà vì gái ?
Trận đấu sẽ diễn ra như thế nào ?
Liệu rằng Bạch Yến đã thật sự quên ?
Hay là có một cái gì đó ẩn ý sao cái câu hỏi của người con gái xinh đẹp vô cùng nhưng thông minh cũng có thừa……