(Review) – Lời trần tình của một ả điếm (Chap 26)
Chap 19: “Em hay Bạn – Bạn hay Tình”
Ở chap trước, sau khi nghe bác sĩ thông báo bé Huệ bị sốt xuất huyết và buộc phải nằm viện vài ngày để theo dõi, con Ly mới bèn dặn em:
“Anh Phúc, anh về phòng trọ lấy xe của anh rồi anh về nhà nghỉ đi, mấy chị Em gái em lo cho bé Huệ được rồi, cám ơn anh nhiều lắm”
“Ơ, nhưng mà một mình Em gái ở đây lo được không đó, hay là anh ở lại với em”
“Không, anh cứ về đi, mai anh còn đi làm nữa mà đúng không”
“À ờ, mà…”
“Anh yên tâm đi, tụi Em gái tới 4-5 người, thay phiên lo cho bé Huệ là được rồi, mấy đứa kia nó biết tin là chạy lên đây thôi”
“Ùa anh biết rồi, mà Em gái cứ ngồi đây đợi xíu, anh chạy ra đầu ngõ mua cho 2 chị Em gái 2 cái bánh bao ăn lót dạ, bé Huệ chắc đói lắm”
“Dạ, anh tốt với bọn Em gái quá, ngại ghê” (Ngại cái…lol)
Dứt lời thì Em gái đi bộ ra ngoài cổng bệnh viện mua bánh bao, ở đây buổi tối bán khá là nhiều đồ ăn, món phở ưa thích của bé Huệ cũng có nữa nhưng thôi, nàng đang bệnh chắc ăn không nỗi món này. Thoáng nhìn thấy xung quanh hành lang bệnh viện có khá nhiều người trải chiếu ra ngủ, họ co ro trong giá lạnh trông thật thương tâm, có lẽ họ là những người đi thăm nuôi hoặc những người vô gia cư từ tứ phương đổ về Sài gòn kiếm sống.
Đưa cho con Ly 2 chiếc bánh bao còn nóng hổi cùng 2 chai nước suối, Em gái dặn nó ráng đút cho bé Huệ ăn lấy lại sức, có gì mai Em gái lên thăm, tiện thể rủ thêm thằng Bình. Nói sao đi nữa thì em, Huệ, con Trâm và thằng Bình cũng là bạn bè của nhau, thời gian quen không lâu nhưng không vì thế mà thiếu đi tình nghĩa. Nhớ lúc Em gái nằm viện, Huệ cũng đã nhiệt tình đến thăm em, chăm sóc cho Em gái chu đáo tựa như người yêu của em.
Trước khi ra về, Em gái tiến lại chỗ Huệ đang nằm, nàng mở mắt, nở nụ cười gượng gạo nhưng rất duyên, chắc có lẽ do vết thương, nhìn Em gái và nói:
“Anh, anh về đi mai còn đi làm nữa, anh lo cho Em gái vậy là quá nhiều rồi”. (giọng nàng khàn đi, không còn trong trẻo như lúc khoẻ nữa)
“Em đừng nói thế, thôi Em gái cứ nằm nghỉ đi, mai anh và anh Bình lên thăm em”
“Dạ, anh về cẩn thận ạ”
“Nè, mà này, khi nào khoẻ bệnh phải kể cho anh nghe tất cả chuyện của Em gái đó nha chưa” (Em vừa nói vừa giễu cợt với Huệ)
“Hihi Em gái hông biết” (Tuy đau nhưng nàng vẫn cố ra vẻ nhõng nhẽo với em)
Thật, nhìn khuôn mặt bé Huệ lúc ấy Em gái thương nàng vô cùng, nhớ lần đầu tiên gặp em, nàng còn trông khá mập mạp và bầu bĩnh. Nhưng chỉ xa nhau có mấy tuần, kể từ lúc nàng trở thành gái bao của thằng chó đẻ đại gia nào đó, nàng đã trông ốm o hơn trông thấy. Tuy đang bị bệnh nhưng vẻ đẹp của nàng không vì thế mà giảm đi, nàng vẫn đẹp lắm, mái tóc ngố này, đôi môi xinh xắn này, và cả ánh mắt biết cười của nàng nữa, tất cả tạo nên một khuôn mặt hoàn hảo tựa như nữ thần tình yêu.
Đinh đoong, đinh đoong…Đồng hồ đánh 2h30, cuối cùng Em gái cũng đã về đến nhà trong trạng thái như kẻ ăn trộm, Em gái sợ làm ồn ào sẽ đánh thức ba mẹ Em gái dậy. Đêm hôm ấy, nằm trên giường mãi Em gái vẫn không tài nào chợp mắt ngủ được, Em gái cứ nhớ đến khoảng thời gian vừa mới diễn ra tại phòng trọ của bé Na. Em nhớ dáng người yêu kiều của bé Huệ đang nằm co ro ôm chiếc bụng bầm tím, Em gái nhớ lúc nàng ôm chầm và tựa đầu vào vai Em gái khóc thúc thích như lũ bé con.
“Quái lạ, hình ảnh của nàng sao cứ xuất hiện mãi trong đầu của mình thế này”, Em gái thầm nghĩ.
Những ngày trước đây, mỗi khi đêm về Em gái thường nhớ đến bóng dáng của con Vy, con nhỏ Em gái yêu thầm từ thời đại học. Nhưng hỡi ôi, hôm nay Em gái bị làm sao thế này, tại sao lại là khuôn mặt của bé Na, cả giọng nói của nàng nữa. Hình ảnh con Vy đã tan biến đâu rồi.
Em nói thật, tình cảm con người rất phức tạp, có đôi khi mình chỉ xem người ấy như anh em, bè bạn của mình, nhưng một lúc hay một khoảnh khắc bất chợt nào đó, tình cảm đó có thể thay đổi, bỗng dưng mình có tình cảm với người ấy tự lúc nào không hay biết. Em thật sự không biết có phải khoảnh khắc lúc Em gái chăm sóc cho bé Huệ tại phòng trọ có làm tình cảm Em gái dành cho nàng tăng lên hay không. Nhưng sự thật không thể chối bỏ, giờ đây Em gái đang nghĩ về nàng, chính nàng, cô Em gái gái tên Huệ và không ai khác, không còn là con bạn “chó má” phụ nghĩa bạc tình như con Vy nữa rồi. Nói gì thì nói, giờ Em gái cũng cố nhắm mắt để ngủ đây, mắc công mai không dậy nổi đi làm, sếp la thì bỏ moẹ cái thằng mê gái như em.
Buổi sáng hôm ấy sau khi thức dậy, không hiểu vì sao Em gái chộp ngay cái điện thoại, liền gọi điện cho con Trâm:
“Em có đang ở bệnh viện không Trâm”
“Không anh ơi, chị Hà đang ở đó, Em gái chuẩn bị lên đó đây”
“Ùa chị Em gái các Em gái ráng chăm sóc cho bé Huệ nha, giờ nhỏ không có ai thân thiết ở sài gòn hết, anh thấy nhỏ đang có vẻ sợ sệt như bị ai đánh vậy đó, có gì chiều đi làm về anh ghé qua bệnh viện”
“Dạ, cám ơn anh, có gì chiều gặp tụi anh sau”
Ngày hôm ấy, trong cơ quan làm việc mà tâm trí Em gái cứ để đâu đâu, sao tự dưng hình ảnh của bé Huệ cứ liên tục xuất hiện trong đầu Em gái thế này, thật sự Em gái không thể nào tập trung làm việc được. “Tại sao, tại sao, tại sao, á á á á á, ai giúp Em gái thoát khỏi cái vòng suy nghĩ trong đầu cái, nói cho Em gái biết có phải Em gái đang nhớ bé Huệ không, có phải Em gái có tình cảm với nàng không, sao lại như vậy, trời ơiiiiiiiiii”.
8 tiếng làm việc trong cơ quan hôm ấy với Em gái nó dài hơn cả thế kỷ, Em gái chỉ mong cho tới 5 giờ chiều để được trở về nhà, tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm rồi lên bệnh viện thăm nuôi bé Huệ, “không biết giờ này nàng đã khoẻ hơn tý nào chưa, đã bớt sợ sệt hay gặp ác mộng như hôm qua chưa”.
Chờ đợi sốt cả ruột thì cũng đã đến giờ đi làm về, điều đầu tiên Em gái làm là gọi điện cho ku Bình rủ nó đi chung, và cũng cho nó thêm cơ hội để được gặp Em gái Trâm của nó: