(Review) – Lời trần tình của một ả điếm (Chap 11-15)
Cuộc sống của tôi tưởng chừng như êm ả trôi qua một cách nhẹ nhàng, nhưng chỉ vài ngày sau, chú Hùng vẻ mặt buồn xa xăm nói với tôi rằng, chú mới xin được một chân thợ hồ ở một công trường dài hạn bên quận Thủ Đức. Chú nói rằng, Chú sẽ làm việc và ngủ lại công trường đó luôn, phải một thời gian dài nữa chú mới quay lại đây đón tôi.
Khi ấy tôi thật sự buồn lắm, tôi lại sắp phải chia tay người thân duy nhất trên cái đất sài gòn này rồi. Rồi đây cuộc sống của một con bé xa nhà, không thân không thích như tôi sẽ trôi về đâu.
“Na, chú nói nghe nè, chú sắp có việc phải rời nhà này rồi, chắc khoảng mấy tháng nữa chú cháu mình mới gặp lại nhau”.
“Sao vậy chú, chú đi đâu ạ”
“Chú mới xin được một công việc khá tốt ở Thủ Đức, cũng khá xa nơi này, nên chú dự định làm việc rồi ngủ lại đó luôn”
“Chú có biết ngày nào chú về đây không” (Nước mắt tôi tuôn rơi, ướt đẫm khóe mi)
“Chú không biết nữa, thôi cháu cứ ở đây đi, ông bà chủ thương cháu lắm đó. Cháu đừng làm phụ lòng họ nha chưa”.
“Mà chú ơi…”
“Đừng khóc nữa cháu, chú cháu mình ra chợ mua ít đồ ăn, về làm đãi ông bà chủ một bữa, sáng mai Chú đón xe đi sớm”.
Cuộc chia ly cũng đã đến, hình bóng chú Hùng càng ngày càng xa xăm cùng chiếc xe sớm ban mai. Đưa tiễn chú xong, tôi bất chợt chui phốc vào phòng, ôm gối khóc như bé con lâu ngày không được mẹ cho uống sữa. Thôi thì cầu chúc chú Hùng luôn bình an và khỏe mạnh trong những tháng ngày sắp tới.
Với tôi, ngôi nhà này hiện tại là một nơi trú ngụ khá lý tưởng, tuy nhiên, một biến cố thật sự đã xảy ra với tôi ngay chính trong căn nhà. Biến cố đã khiến tôi như rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, nước mắt tôi cứ rơi, rơi mãi…