Perfect – Kì 5: Kết thúc
Diệp thấy tự nhiên Chi rẽ vào một hàng lang vắng. Và rồi không thể tin vào mắt mình, Hoàng Anh, khối trưởng khối nó xuất hiện.
@font-face {
font-family: “Courier New”;
}@font-face {
font-family: “Wingdings”;
}@font-face {
font-family: “Calibri”;
}p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 10pt; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraph, li.MsoListParagraph, div.MsoListParagraph { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpFirst, li.MsoListParagraphCxSpFirst, div.MsoListParagraphCxSpFirst { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpMiddle, li.MsoListParagraphCxSpMiddle, div.MsoListParagraphCxSpMiddle { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpLast, li.MsoListParagraphCxSpLast, div.MsoListParagraphCxSpLast { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }div.Section1 { page: Section1; }ol { margin-bottom: 0in; }ul { margin-bottom: 0in; }
Không
hiểu Vy có ý gì, nhưng nó vẫn nhìn Chi và Diên Vỹ bước vào thang máy với một
thái độ rất thản nhiên, thậm chí có phần dửng dưng. Chi lấm lét nhìn Vy, nhưng
cũng không dám mở miệng nói, với lại có Diên Vỹ ở đây nên nó cũng hơi ngại. Ba
đứa con gái im như thóc trong khoang thang máy đang vun vút lao xuống.
Thang
máy vừa mở cửa, Vy đã bước ra thật nhanh rồi rẽ luôn vào siêu thị phía bên phải.
Ở khu chung cư cao cấp này, tầng một đã được cho thuê trở thành một khu có đầy
đủ siêu thị, nhà hàng, ngân hàng,… Lúc Chi chào Diên Vỹ xong quay lại đã thấy
Vy mất hút từ lúc nào. Nó hơi hoang mang, nhưng đành kệ thôi, lát nữa về gọi điện
cho Vy vậy. Vừa rảo bước ra bến xe bus, Chi vừa bơi trong đống lý do mà nó vừa
nghĩ ra để giải thích về chuyện vừa rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn không
có ý tưởng nào khả dĩ. Chi vừa ngồi xuống băng ghế ở bến xe thì được một phen
giật nảy mình. Vy đã ngồi đó, ngay cạnh nó từ lúc nào.
– Mày tưởng
trốn tao được dễ thế hở? Hôm nay không kể hết cho tao còn lâu tao mới cho mày về
nhà.- Vy cười ranh mãnh. Trái ngược hoàn toàn với suy đoán của Chi, không hề có
một chút giận dữ.
Chi rối
bời không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng nó vẫn đứng dậy đi theo Vy. Tưởng
con bé đi đâu, hóa ra nó dẫn Chi quay lại đúng tòa nhà khi nãy.
– Đang đi
đâu thế này?
– Lên nhà
bà ngoại tao. Mấy hôm nay tao cãi nhau với bố mẹ, đang ở đây lánh nạn mấy hôm.-
Vy thủng thẳng.
Đúng là
sức người nào đọ nổi với sức trời, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Chi cố sang đây để
trốn bọn con trai ở nhà, nhưng nó ngờ đâu Vy lại ở ngay cùng tòa nhà với Diên Vỹ,
chỉ khác tầng mà thôi. Cả năm có đến 365 ngày cho Vy giận dỗi bố mẹ bỏ sang nhà
bà, thế mà nó lại chọn đúng ngày hôm nay, lại còn đi thang máy rất đúng lúc nữa
chứ. Chi chép miệng, đến nước này, chắc nó cũng chẳng còn hơi sức nào mà nói dối
nữa. Nó mệt mỏi với sự che đậy giấu giếm lắm rồi.
Vy kéo
nó vào trong nhà, nhưng Chi vẫn còn ngần ngại.
– Mày yên
tâm, không có ai ở nhà đâu. Bà tao đi lễ cùng hội phụ lão từ sáng sớm rồi. Nhà
chỉ có mỗi cô giúp việc thôi.
– Mình bà
mày mà ở cái nhà to thế này á?- nghe lời Vy, Chi cũng yên lòng bước vào. Nó bất
ngờ trước độ rộng của một căn hộ chung cư, mặc dù đã biết trước ở những căn nhà
ở tầng trên này rộng gấp đôi gấp ba ở dưới. Thế này thì không rõ nhà ở tầng VIP
thế nào nữa đây.
– À
không, ở với dì chú tao nữa ấy chứ. Nhưng tháng này dì chú tao phải đi công tác
cả, nên ở một mình. Tao vẫn hay qua đây luôn, vừa chăm sóc bà, vừa tiện tránh bố
mẹ tao. Dạo này có đứa con gái bạn bố tao vừa lấy chồng, về đến nhà các cụ lại
kể lể so sánh.
– Hic mới
18 mà đã…Bố mẹ mày thích tảo hôn thế cơ à?
– Không đến
nỗi, nhưng muốn tao có người yêu lắm rồi. Cứ về nhà là ca than, tao đến chết mất
đây.- Vy thở dài, nhưng sau nó lại giật mình nhớ ra mục đích chính vì sao nó
kéo Chi về đây. Đâu phải ngồi tán chuyện của nó đâu! Chuyện của Chi cơ mà !
– Thôi đừng
có đánh trống lảng, liệu hồn kể hết mọi chuyện ra đi cô ạ. – Vy nghiêm mặt. Đã
xác định trước “số phận”, Chi quyết
định sẽ kể, kể hết cho Vy. Dù sao thì nó cũng tin bạn của mình, ý định này thực
ra nó đã định làm từ rất lâu, nhưng vẫn hơi ngại Hoàng Anh. Nhưng Hoàng Anh còn
tự ý kể cho Diên Vỹ, nó cũng có quyền chứ.
Chi
ngồi xuống, thở một hơi dài. Quyết định thế nhé, nó sẽ nói đây.
Và
Chi kể. Nó nói như chưa bao giờ được nói. Nó kể mọi chuyện, tất cả những gì đã
diễn ra kể từ cái ngày nó nhận được điện thoại của bố báo sắp có người đến ở
cùng nhà với mình, cho đến khi nhập học, cho đến những đêm xem phim, cho đến mối
quan hệ tình cảm rắc rối của hai người kia, và cho đến tận những chuyện của
ngày hôm nay. Mỗi lần một chuyện được nói ra, sự nặng nề trong lòng nó lại giảm
đi một phần, cho đến khi câu chuyện kết thúc thì nó thực sự đã có thể thở phào
nhẹ nhõm. Vy nhìn nó chăm chú, rồi đột nhiên cười. Nụ cười lạ lùng, không lém lỉnh
như mọi khi, mà có chút gì đó cảm thông, giống như nụ cười của người chị dành
cho Em gái gái.