Perfect – Kì 4: Đêm với thiên thần
Không hiểu Hoàng Anh đã nói những gì, đã thuyết phục ra sao, mà bây giờ Chi đã đang đứng trước khu chung cư cao ngất này, đầu ngẩng lên nhìn những tầng nhà chót vót, lắc đầu ngán ngẩm.
@font-face {
font-family: “Courier New”;
}@font-face {
font-family: “Wingdings”;
}@font-face {
font-family: “Calibri”;
}p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 10pt; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraph, li.MsoListParagraph, div.MsoListParagraph { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpFirst, li.MsoListParagraphCxSpFirst, div.MsoListParagraphCxSpFirst { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpMiddle, li.MsoListParagraphCxSpMiddle, div.MsoListParagraphCxSpMiddle { margin: 0in 0in 0.0001pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }p.MsoListParagraphCxSpLast, li.MsoListParagraphCxSpLast, div.MsoListParagraphCxSpLast { margin: 0in 0in 10pt 0.5in; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }div.Section1 { page: Section1; }ol { margin-bottom: 0in; }ul { margin-bottom: 0in; }
Chi không tin nổi vào tai mình. Nó xoắn xoắn lọn tóc mai, nó luôn làm vậy mỗi khi bối rối. Sao mới có một giờ trôi qua mà đã nhiều chuyện xảy ra thế này.
– Nhưng tại sao chứ?- sau một hồi im lặng thì Chi cũng cất tiếng.
– Tôi xin lỗi. Đúng lần này toàn là lỗi của tôi cả, chỉ tại tôi để cái status đó…
– “Home alone” ấy hả? Cái đó có làm sao đâu…
– Thì tôi cũng nghĩ là không sao đâu, ngờ đâu lại có sao như thế.
Rồi Hoàng Anh kể lại vắn tắt mọi chuyện cho Chi. Quả thực đúng là mọi chuyện đều từ cái status đó mà ra cả. Mấy thằng con trai cùng khối đang ngứa chân ngứa cẳng tìm chỗ vui chơi cuối tuần, đọc được nó như bắt được vàng. Vốn Hoàng Anh vẫn nói với mọi người nó thuê nhà ở cùng với hai người anh họ đã đi làm, nay tự nhiên “home alone” đúng dịp cuối tuần, tối mai lại có trận MU, thật là thiên thời địa lợi nhân hòa. Ngay lập tức bọn nó đã lên kế hoạch nhậu nhẹt buổi đêm ở nhà khối trưởng, thường ngày vốn rất thương anh em, không từ chối ai điều gì bao giờ.
– Tôi ngăn mãi mà không được. Căn bản là từ đầu năm đã đi tour một vòng nhà tất cả lũ rồi, chỉ còn mỗi tôi là chưa mời bọn nó tới nhà bao giờ – Hoàng Anh thở dài.
– Cũng khó ghê đấy nhỉ… Hóa ra mấy đêm cậu xin ngủ nhà bạn là tới nhậu nhẹt ở nhà bọn nó đấy hở?
– Ừ.
– Tôi nghĩ là càng giấu bọn nó càng nghi, thà cứ mời đến một lần cho xong chuyện. Ít ra lần này còn được báo trước, may mà bọn nó không tự kéo đến nhà đó. À mà bọn nó có biết nhà mình không?
– Bọn nó tra danh sách lớp, biết cả rồi.
– Chậc, cũng may là tôi ghi địa chỉ nhà bà vì hộ khẩu ở đó nên mới khác địa chỉ của cậu. Xem ra không còn cách nào khác…Cơ mà cậu tính cách gì đi chứ làm sao tôi ngủ ở ngoài khách sạn được? Con gái con đứa một thân một mình…Ghê lắm. Mà tôi cũng không sang nhà bà được, thể nào cũng bị hỏi.- Chi nhăn mặt. Nó đã đọc vào đầu không ít những câu chuyện cảnh giác trên báo.
– Không lẽ cậu không có cô bạn nào đủ thân để ngủ nhờ một đêm à?
Nghe Hoàng Anh hỏi, Chi mới sực tỉnh. Đúng thật là ngoài Vy ra, ở lớp nó hầu như không chơi thân với đứa con gái nào khác. Nó vốn không thích bắt chuyện nhiều, chỉ chơi ở mức xã giao, làm gì có ai đủ thân để mà đến nhà ngủ nhờ cơ chứ. Mà Vy thì quá tinh ý, muốn nhờ thì kiểu gì cũng phải tiết lộ mọi chuyện cho nó, chứ nói dối kiểu gì thì cũng lòi đuôi. Tình thế cấp bách, Chi cuống cả lên mà không biết làm thế nào. Hoàng Anh cũng không hơn gì nó, đi đi lại lại trong phòng đến chóng cả mặt.
– À- Hoàng Anh đập tay lên bàn- Hay là cậu đến ngủ ở nhà Diên Vỹ?
– Cậu ĐIÊN à? Tôi quen biết quái gì bạn ấy mà đến ngủ nhà người ta chứ?- Chi ngạc nhiên, cứ tưởng thằng bé này đầu óc thông minh sáng láng cỡ nào, ai dè nêu ra một ý tưởng không ra đâu vào đâu.
– Sao lại điên? Nếu phải tiết lộ chuyện chúng ta ở chung nhà, thì có lẽ cô ấy sẽ là người tôi nói đầu tiên đó.
– Đấy là cậu, còn tôi thì có quen biết gì đâu. Tự dưng cậu bảo tôi đến ngủ nhà người lạ, có người bình thường nào chịu như vậy không?
– Cũng tại cậu chả thân nổi với ai khác đấy chứ? Mà trước giờ cậu là người bình thường khi nào?
– Sao cậu cứ phải hoạnh họe câu chữ tôi thế nhỉ? Nói chung là không, không, KHÔNG! Dẫu sao thì người gây ra mọi chuyện vẫn là cậu, sao lại đổ lên đầu tôi như thế được?- Chi nổi khùng.
Có vẻ như Chi giận thực sự, mặt nó sầm xuống. Hoàng Anh cũng đã dịu lại, đúng là nó là người gây nên mọi chuyện, chẳng có cớ gì mà quạu lên như thế cả. Lúc này hai đứa nên ngồi nghĩ cách đối phó hơn là tốn thời gian bắt bẻ nhau những chuyện như vậy.
– Thôi được rồi. Nhưng đúng đến nhà Diên Vỹ ngủ là ý kiến hay đấy. Cô ấy rất thân với tôi, tôi giải thích chắc sẽ hiểu thôi. Cậu lúc nãy vừa nói đã gặp cô ấy rồi còn gì, sẽ không có chuyện gì đâu. Diên Vỹ rất hiền và tốt bụng, cậu đừng ngại.
– Cậu có phải đi ngủ nhờ như tôi đâu mà không ngại.
– Không sao không sao, may mà nhớ ra, đúng, Diên Vỹ là hợp lý nhất. Cậu ấy sống có một mình thôi, càng đơn giản.