Perfect – Kì 2: Tin đồn
Và Chi ngồi nghĩ. Không phải là Chi không hiểu “tiện đủ trăm đường” là gì, mà vì nó đang thắc mắc. Hóa ra đây là lý do mà Hoàng Anh đang yên đang lành lại muốn học đại học ngoài Hà Nội.
Chi
nhìn Hoàng Anh không chớp mắt. Nó bất ngờ, không phải vì lời
đề nghị, mà bởi vì Hoàng Anh cuối cùng lại là người mở
miệng trước. Từ tối tới giờ, Chi vẫn tưởng nó đang ngồi cạnh
một bức tượng không biết nói năng.-Tại sao? – nghệt ra một lúc, Chi mới bật ra được một câu ngớ ngẩn.-Ủa? Thế cậu thích cả trường biết tôi và cậu ở chung nhà lắm à? -Thì
coi như là cậu ở trọ nhà tôi thôi mà. Còn bố mẹ tôi kia kìa,
đâu có phải chỉ có hai đứa đâu mà sợ- Chi cười hí hí.-Đương
nhiên là vậy, nhưng đừng ai biết thì cũng tốt hơn. Tôi cũng
chỉ ở đây có mấy tháng thôi, cứ như thế là tốt nhất.

Chi
hơi lưỡng lự. Thật ra nó đã định kể hết chuyện nó đang ở
cùng nhà với “khối trưởng” cho Vy nghe vì cần con bé cho lời
khuyên làm thế nào để thằng bé đó chuyển nhà càng nhanh càng
tốt. Tuy nhiên, sau khi Hoàng Anh nói thế này, nó cũng phải
nghĩ lại. Nó vốn ưa cuộc sống yên lành, sợ hãi tất cả các
thể loại nổi tiếng. Hạnh phúc của nó là trở thành một phần
của đám đông, nó chẳng muốn là núi cao để mọi người ngưỡng
mộ, hay là cái bia để mọi người ném đá. Nó đang sống rất
ổn, chẳng tội gì phải xáo trộn lên làm gì. Bọn con gái trong
trường mà biết nó đang ở cùng “khối trưởng” thì có mà… Chỉ
nghĩ đến thôi Chi đã rùng mình.-Ừ, được rồi. Cậu cũng phải cẩn thận đấy.-Không
cần cậu phải nhắc- Hoàng Anh đặt cái cốc lên bàn, rồi lẳng
lặng đứng dậy về phòng. Cái ghế sofa được trả lại cho Chi,
nhưng nó chẳng còn hứng thú gì xem phim, nên cũng uể oải đi
đánh răng rồi lết về cái ổ của nó. Đi học chính thức đã hơn một tuần, tất cả cũng bắt đầu đi vào guồng quay. Chi làm quen dần với những tiết
học chiều buồn ngủ đến rụng mắt, hay những ca học sáng điểm
danh lúc 7h05 khiến nó phải chạy tóe khói cho kịp giờ. Bạn
bè cũng có thêm một số, nhưng hầu như Chi chỉ chơi với Vy, hai
đứa lúc nào cũng ngồi cạnh nhau. Có nhiều người mất đến
hàng chục năm mới có thể thành bạn, nhưng cũng có những
người chỉ một ngày cũng thành tri kỉ. Thế đấy, đâu đâu cũng
toàn những nghịch lý mà chúng ta phải chấp nhận.Từ
hôm nói chuyện với Hoàng Anh, Chi đã cố gắng khi ở cạnh Vy
không nhắc đến con trai, vậy mà không hiểu hôm nay con bé ăn
phải cái gì tự nhiên à một tiếng rồi nói nhỏ:-Mà
này, mày vẫn có vấn đề với con trai phải không? Mày không
biết chứ, cái hôm đầu tiên, nhìn mặt mày thê thảm lắm í. Cau
cau có có, cái sự cau có chỉ xuất hiện khi có sự tác động
của một cậu con trai, hehe. Kể đi kể đi, hôm nay máu quân sư của
tao lên cao quá- Chi và Vy đã chuyển sang xưng hô mày-tao. Sau
mấy ngày cậu cậu tớ tớ, hai đứa đã tự thú thực với nhau là
“không chấp nhận nổi”-Tao
không phải đã nói với mày 1000 lần là vấn đề duy nhất với
con trai của tao là tao không quen bất cứ một đứa con trai nào
à?- Chi cười méo xệch.Vy
nheo mắt nhìn nó không tin. Nhưng con bé không bao giờ gặng hỏi
những gì mà người khác không thích nói nên nó để cho Chi yên.
Nói là để yên, nhưng chỉ được 5 phút sau Vy lại khều khều:-Vậy
thì để tao cho mày một cái để mà lo này. Ngẩng mặt lên đi
cưng, quay xuống dưới, nhìn chéo sáng phải, ngồi trên bàn cuối
một bàn. Thấy gì không?-Một thằng béo đang ăn bánh mì, sao?- Chi nhìn theo hướng Vy nói, thốt lên một câu lãng xẹt.-Zời ơi, sao cả cái bàn đó có tới 5 người mà mày nhìn thấy mỗi thằng béo là sao hả? Nhìn lại đi.-Mắt người ta cấu tạo để nhìn thấy những gì nổi bật nhất mà- Chi vẫn ngơ ngác.-Đúng
là……-Vy thở dài- thế tao hỏi, mày có biết thằng con trai ngồi
đầu bàn không, đó, cái thằng ngồi ngay cạnh thằng béo í.-Có, lớp trưởng lớp mình.Vy
cười nham hiểm. Phòng giảng đường vẫn nóng hầm hập, Chi vẫn
luôn tay phần phật chiếc quạt giấy. Vy khẽ lấy tay đẩy gọng
kính, rồi bằng một giọng kẻ cả, nó giảng giải:-Đúng,
đấy là lớp trưởng – người vừa được lớp mình bầu hôm qua. Nhưng
chưa đủ, đó còn là bạn zai hot thứ hai khối mình, chỉ sau
khối trưởng. Thậm chí là với một vài đứa con gái khác, bạn
ấy còn là thứ nhất.-Liên
quan gì?- Chi phẩy phẩy chiếc quạt, đẹp hay hot thì nó cũng
chả quan tâm. Nhưng Chi có thể cảm nhận được sự hứng thú thấy
rõ trong giọng nói của Vy. Con bé đang nhìn nó bí hiểm, cười
cười.-Dám
cá 100% nó đang để ý mày- Cuối cùng Vy cũng hạ câu chốt. Chi
dừng tay quạt, nó nhìn Vy. Chắc chắn là trưa nay con bé ăn
phải cái gì ôi thiu rồi nên bây giờ mới đâm hoang tưởng thế
này.-Thôi lạy hồn, chị tha cho em. Trưa nay chị có ăn trưa không thế hả chị?-Không
phải đánh trống lảng. Trưa nay chị chỉ có ăn cơm nhà do mẹ
chị nấu thôi Em gái ạ. Mà đùa, tao nói thật đấy Chi.-Sao mày nói ghét con trai lắm mà toàn ngồi để ý bọn nó thế?-Tao
không thích bọn nó, nhưng tao vẫn có quyền nhìn chứ. Quan sát
là một thú vui tao nhã đấy cô ạ. Với lại, là do mày nãy giờ
cứ cắm mặt vào quyển truyện tranh nên mới không thấy đấy thôi,
bàn mình bị chiếu tướng nãy giờ rồi. Cứ lúc nào tao quay
sang lại thấy nó nhìn mày, có không muốn nhìn nó cũng đập
vào mắt ấy chứ.Chi
lơ đãng lắng nghe, rồi nó cũng tò mò nhìn về phía cậu con
trai áo sơ mi trắng đang hí hoáy viết lách gì đấy. Để ý à,
để ý thì…. Thì sao nhỉ? Nghĩ đến đây thì Chi tịt ngúm, nó
nhún vai tiếp tục phe phẩy chiếc quạt trước khi mồ hôi chảy
xuống ướt đầm cả cổ áo. Môi
trường của ngôi trường đại học vừa giống cũng vừa khác với
những gì Chi tưởng tượng khi còn học cấp 3. Hồi ấy, đối với
nó, học đại học nghĩa là đã người lớn lắm rồi, học đại
học là không phải làm bài tập, thích lúc nào đi học thì đi (
cái này không phải lỗi của nó, là do ông anh họ đầu độc nó,
lão ta một kì chắc bùng học đến 1/3, thế mà lúc thi vẫn
điểm cao chót vót), học đại học là bạn bè chơi với nhau sẽ
rất nghiêm túc, bla bla bla… Một mớ kiến thức hổ lốn nó góp
nhặt từ những câu chuyện của anh chị, từ báo chí, và cả
từ…phim Việt Nam nữa. Đến lúc đi học rồi nó mới thấy. Cái
thẻ sinh viên trước ngực không làm nó lớn hay oai hơn tí nào,
có chăng chỉ thêm nặng gánh trách nhiệm và có tác dụng giảm
giá khi mua vé xem phim. Bài tập đúng là thích thì làm, không
thì thôi, nhưng không làm đảm bảo thi trượt. Đi học đúng là
lúc nào thích đi thì đi, giảng viên chẳng hơi đâu mà gọi điện
về nhà mách bố mẹ, nhưng yên tâm là điểm chuyên cần sẽ về mo
và có nguy cơ bị đình chỉ thi. Đấy, mọi việc đều có hai mặt
cả, thành ra Chi thấy nó vẫn chẳng thay đổi là mấy. Tuy
nhiên, có một vấn đề mà Chi chưa bao giờ ngờ tới, là cái sự
kết bạn nó khác hoàn toàn so với ngày trước. Trường đại học
là một xã hội thu nhỏ, với sinh viên đến từ đủ mọi vùng
miền, hoàn cảnh, tầng lớp. Có những đứa rất tốt như Vy chẳng
hạn, nhưng cũng có không ít những đứa xấu tính, hay soi mói,
đặt điều. Người ta chơi với nhau không còn được hoàn toàn
thoải mái, không nghĩ ngợi gì như hồi còn học sinh, đôi khi
tình bạn còn phảng phất ảnh hưởng của vật chất và quyền
lợi. Đặc biệt là sự lan truyền nhanh đến chóng mặt của cái
gọi là tin đồn. Tin đồn ở khắp mọi nơi, được “hóng” từ mọi
nguồn: hàng photo, cổng trường, canteen, thang máy, hay thậm chí
là…WC. Đủ mọi chuyện, từ việc cái A lớp A12 bị thầy mời ra
khỏi lớp vì đi học muộn 2 phút, đến việc chị B khóa trên mới
đổi người yêu thứ 15. Đặc biệt với những bạn hot hot một tí
như Hoàng Anh, như lớp trưởng, thì cứ gọi là…Tin đồn có thể
khiến một người bình thường có tí thành tích trở thành siêu
nhân, nhưng cũng có thể khiến một người bình thường có tí
tội lỗi trở thành tội đồ. Một con dao hai lưỡi, và khi nghe
những tin đồn, bạn phải nghe nó bằng cả hai tai.Và
Hoàng Anh, để “khẳng định vị trí” của mình , tuần này đã
trở thành “vua tin đồn” , nghe đâu xoay quanh mối quan hệ với cô
bạn khối phó khoa Tài chính. Thằng bé vào lớp, chẳng nói
chẳng rằng đi xuống phía cuối ngồi, đi qua chỗ Chi ngồi còn
không buồn liếc mắt.-Rốt
cục mọi chuyện là sao?- Chi hỏi nhỏ Vy khi nó vừa vào lớp.
Sinh ra với đôi tai và đôi mắt đặc biệt, Vy không phải là một
đứa đưa chuyện nhưng lúc nào nó cũng là đứa nắm rõ mọi thông
tin mới nhất. Có lúc ngồi với Chi ở canteen, Vy vẫn nghe rõ
mấy đứa con gái ngồi cách hai bàn nói gì. Theo như lời Vy
nói, ấy là nó tự đập vào tai.-Sao tưởng mày không để ý?-Cả khối đều xì xầm, tao có phải tảng đá đâu.-Ồ
xem ra mày vẫn là con gái đấy Chi ạ, vẫn thích hóng chuyện
mà – Vy cười, nó lôi quyển vở ra rồi bắt đầu thì thì thầm
thầm.Hóa
ra Chi không chỉ bị mắc bệnh không ưa con trai mà nó còn là con
rùa trong lĩnh vực cập nhật thông tin. Ngoài mấy đứa cùng
khối, nó chẳng biết tí ti chuyện gì đang xảy ra ở khối khác,
khoa khác. Thế nên nó hoàn toàn không hay ngoài Hoàng Anh, năm
nay khóa bọn nó còn có một nhân vật khác cũng nổi không kém,
và cũng đến từ Sài Gòn. Là một cô gái.-Em là ai , cô gái hay nàng tiên?- Vy đang kể chuyện, tự nhiên quay sang ngâm thơ.-Mày hâm hả? Nói tiếp đi chứ – Chi làu bàu.-Thì
tao đang kể đấy chứ đâu. Đó chính là những gì mà bọn con trai
trường mình nói về bạn ấy đấy. Mà tên bạn ấy cũng hay lắm
nhé. Diên Vỹ.-Gớm, nghe diêm dúa thấy chết, hay quái gì mà hay. Tên như vậy chỉ tổ hay bị gọi lên bảng, tao chả ham.-Nhưng
cái chính là tên lại đẹp như người. Đừng nói mày chưa nhìn
thấy bạn ấy nhé, đến tao là con gái mà còn thích nữa là…
Mà có lẽ tên đẹp như thế nên bạn ấy được chọn là khối phó
bên khoa Tài chính đấy.-Ờ, rồi sao?Liên quan gì đến khối trưởng khối mình? Không lẽ vì hai bạn cùng ở Sài Gòn?- Chuẩn “man”. Nguyên do cũng là vì cái đó. Hai người đó ngày xưa là một cặp.-Vy hào hứng.-Sao tao không biết gì vậy cả? Chả hiểu gì hết.-Mày lập Facebook ra làm cái gì đấy hả Chi? Nói
chung điều này chính xác đấy, và các cô gái của chúng ta đang
buồn đau vì thất tình kia kìa. Bọn nó còn đồn nhau là hai
đứa rủ nhau thi đại học ngoài Hà Nội để sống xa gia đình,
tiện đủ trăm đường…-Tiện gì cơ?- Chi ngơ ngác. -Mày
đúng là con bò đội nón. Tự ngồi nghĩ đi.- Vy nhìn Chi ngán
ngẩm, nó không thể ngờ con bạn mình ngây thơ đến cỡ này.Và
Chi ngồi nghĩ. Không phải là Chi không hiểu “tiện đủ trăm
đường” là gì, mà vì nó đang thắc mắc. Hóa ra đây là lý do
mà Hoàng Anh đang yên đang lành lại muốn học đại học ngoài Hà
Nội. Thế thì thay vì ở nhà nó, ở riêng không phải tốt hơn
sao. Với lại có thấy nó đi chơi, nhắn tin gọi điện gì cho đứa
con gái nào đâu nhỉ. Đã nói rồi mà, đừng “trông mặt mà bắt
hình dong”, ngó vậy mà cũng gớm ghê chả kém ai, Chi thở dài.Buổi
tối hôm ấy, Chi lại ngồi xem phim như thường lệ. Phim đã đi quá
nửa rồi mà vẫn không thấy Hoàng Anh ra nên nó bắt đầu nằm
nhoài ra ghế. Mấy hôm nay cứ ngồi thu lu, khó chịu vô cùng. Nó
ôm con cá sấu nhồi bông, mắt nhìn vào màn hình nhưng đầu óc
lại để đi đâu. Nó nghĩ về cậu lớp trưởng mặc áo trắng đang
hí hoáy viết, nó nghĩ về Vy, rồi nghĩ về cả cô bạn khối
phó bên khoa Tài Chính. Bạn ấy xinh vậy cơ à, thế thì mai
mình phải để ý mới được… Những dòng suy nghĩ không đầu không
cuối vẩn vơ, cuốn Chi vào giấc ngủ lúc nào không hay. -Này dậy đi- có ai đó đang khẽ lay Chi, nhưng nó không muốn tỉnh.-Con đang ngủ mà, không dậy đâu.- Chi làu bàu, còn chẳng buồn mở mắt.-Thì về phòng mà ngủ, lăn lóc ở đây làm gì?Chi
uể oải vừa ngáp ngắn ngáp dài, vừa vò đầu bứt tai đứng dậy. Nhưng rồi
tự nhiên nó chợt thấy, quái, đêm hôm thế này, bố mẹ đã ngủ từ lâu, ở
đâu ra lại có người nhắc nó về phòng thế không biết. Giật mình quay
lại, Chi nhìn thấy Hoàng Anh ngồi lù lù ở đó. Phải lúc khác,chẳng may
tỉnh dậy giữa đêm mà thấy có người mặc áo trắng ngồi cạnh chắc nó hét
lên ầm nhà rồi.-Cậu
làm cái gì mà ngồi ở đây giữa đêm thế này? Nói cho mà biết, đây là ghế
của tôi không phải của cậu đâu nhé. Đuổi tôi vào phòng để độc chiếm đấy
hả?- Chi lải nhải.Hoàng Anh vẫn im lặng. Thằng bé thậm chí còn chẳng thèm đếm xỉa đến lời Chi nói, mải suy nghĩ cái gì đó, mặt nhăn cả lại.-Khó ở hay sao mà mặt nhăn như khỉ thế?- Chi ngồi thẳng lại, với tay thu mấy cái gối.Hoàng
Anh không trả lời nó. Chi ngán ngẩm ngáp thêm vài cái rồi lếch thếch
kéo con cá sấu vào trong. Nhưng nó mới chỉ đi được một đoạn thì Hoàng
Anh lại hỏi:-Này, mấy ngày hôm nay ở trường có chuyện gì đúng không?-Không, vẫn bình thường.- Chi nhún vai.Hoàng Anh gật đầu rồi lại nhăn mặt:-Đúng là rắc rối. Không hiểu nổi.-Cái gì mà rắc rối, mà không hiểu nổi?- Chi tò mò. Lúc này nó đã hơi hơi tỉnh ngủ.-Không phải chuyện của cậu.-Ờ, thế thì thôi. Cứ ngồi đấy rồi gọi điện cho cô bạn xinh đẹp như hoa của cậu đi nhé.- Chi trề môi.Hoàng Anh vừa nghe thấy nó nói thế thì đanh mặt lại:-Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy? Bạn nào, hoa nào?-Cái cô bạn gái từ Sài Gòn của cậu đấy thôi. Cả trường này đều biết rồi, có gì mà ngạc nhiên thế. -Thì
ra là vậy – cơ mặt Hoàng Anh giãn ra một chút- Thảo nào mà mấy hôm nay
lại như thế. Rồi chợt nhận ra Chi vẫn đứng ngẩn tò te giữa hành lang,
thằng bé khoác tay:- Cậu không vào phòng mà ngủ đi, đứng đấy làm gì. Cho tôi mượn cái ghế này một đêm nhé.
Chi
lại kéo con cá sấu đi vào phòng. Nằm lăn giữa tấm nệm, nó ngắm nhìn
những gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng vô hồn trên trần nhà. Đã tỉnh hẳn, nếu
có cố nhắm mắt cũng phải mất nửa tiếng mới ngủ lại được, nó bắt đầu suy
nghĩ và sắp đặt lại mọi chuyện trong ngày. Với một đứa có đời sống tình
cảm đơn giản như nó, tất cả đều quá rắc rối và phức tạp. Ngẫm nghĩ một
hồi, nó đi đến quyết định thà vùi đầu vào con cá sấu rồi đếm cừu còn
hơn là bắt bộ não hoạt động quá công suất như thế. Đến con cừu thứ
1000, cuối cùng nó cũng dỗ được giấc ngủ trở về…
Ngày
hôm sau đến lớp, suýt chút nữa nó đã không giữ nổi mà kể toạc tất cả
mọi chuyện ra với Vy. Tất cả là vì Vy rất khéo gợi chuyện người khác,
một khi đã ngồi nói chuyện tâm sự với nó, Chi có thể dốc hết ruột gan
ra cho con bạn nhìn thấu. Nó đang láu táu kể lại bộ phim tối qua nó xem
nhạt đến thế nào, nhạt đến mức nó ngủ quên trên ghế, thế rồi…-Thế rồi sao?- Vy quay sang nhìn Chi. Con bạn tự nhiên lại khựng lại một cách khó hiểu.-À chả có gì. Một lúc sau tao tự nhiên muốn đi toilet nên tỉnh dậy, thấy thế thì về phòng ngủ tiếp thôi.-Mày
thì nhạt kém gì cái phim đấy. Có đi toilet mà cũng kể.- Vy chưng hửng,
Chi cười cười nhưng thở phào. Nó cần biết giữ mồm giữ miệng một chút,
mọi thứ mà vỡ lở ra thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra. Thật ra thì
Chi nghĩ nếu nó kể với Vy thì chắc cũng chẳng sao đâu. Vy là một đứa
bạn tốt, nó không phải dạng mấy đứa con gái thích đưa chuyện. Nhưng
Hoàng Anh đã nói thế rồi, nó cũng không muốn nhiều người vướng vào
chuyện này.Cuối
giờ, Chi tung tăng ra bãi gửi xe. Hôm nay nó cảm thấy khoan khoái lắm.
Lớp nó được tan sớm, trời chớm vào thu đẹp như thế này, tội gì phải suy
nghĩ cho nặng đầu? Quẳng hết lo âu đi mà vui sống, nó định bụng sẽ lượn
qua mấy hàng đĩa xem có gì hay ho không, rồi đi ăn kem cho đã. Suốt cả
tháng trước nó bị đau họng rồi ho, nhìn thấy kem mà chảy nước miếng.
Khỏi rồi lại kiêng đã được một tuần, hôm nay nó phải ăn cho bõ.Nhưng
ra đến bãi gửi xe, bộ mặt đang hơn hớn cùng cái miệng đang toe toét
bỗng nhiên méo xệch. Rõ là lúc nãy xe nó để ở giữa sân cơ mà, không
hiểu mấy ông bảo vệ làm gì mà dắt tít vào cái xó kia. Đã nhét vào xó,
đầu xe lại còn ngoắc vào xe bên cạnh, một đầu thì chặn bởi bức tường,
một đầu thì bị một cái Vespa và một cái SH chắn ngang. Chi như mếu dở,
thế này thì biết lấy ra làm sao. Nó lầm bầm rủa thầm ông bảo vệ, rủa cả
mấy đứa nhà giàu khoe mẽ thích đi xe xịn đi học này nữa. Chi cố gắng
đấy chiếc SH dịch sang một chút mà cái xe to tướng đã bị khóa cứng vẫn
đứng trơ trơ. Nó ngó nghiêng xung quanh nhưng bãi gửi xe vắng tanh vì
vẫn còn đang trong giờ học, chẳng có ai mà nhờ được. Ông bảo vệ cũng
biến đi đằng nào mất, khiến con bé đứng đần mặt không biết phải làm thế
nào. Đột nhiên Chi thấy bên tai nó vang lên một giọng nói miền Nam ngọt
như ru:-Xe này là của cậu hả?Chi quay người lại. Nó tròn mắt nhìn cô bạn đang đứng trước mặt mình, lắc đầu quầy quậy.Trời ơi, nó thề, nó đã gặp không biết bao nhiêu người đẹp trên đời, nhưng chưa bao giờ nó thấy một cô gái như thế.Xinh.
Đúng là rất xinh. Nhưng không phải kiểu xinh nhạt nhòa vẫn thường thấy,
không phải là những bộ mặt đầy son phấn, không phải những mái tóc xoăn
nhuộm nâu vàng, không phải những chiếc váy bó toàn thân để lộ đường
cong.Một
cô gái da trắng đến gần như trong suốt, tóc dài đến giữa lưng, đen
nhánh (biết so thế nào nhỉ, gỗ mun à? Đang lúc bấn loạn, Chi không nghĩ
ra được từ gì hay ho hơn thế). Đối
với Chi, đấy là một con người trong sáng, thuần khiết nhất mà nó từng
thấy. Giống như một nhành hoa dại, giống như một thiên thần. Giống ai
nữa nhỉ? À, giờ nó mới nhớ ra. Tiểu Long Nữ!-Làm
thế nào để đẩy chiếc xe này ra được nhỉ? Xe mình cũng mắc bên trong
rồi- thiên thần lo lắng nhìn. Ẹc, hóa ra là cô bạn này đi cái xe Vespa
đang cùng với chiếc SH đen trùi lũi “nhốt” xe của Chi ở bên trong. Bạn
ấy mà biết mình vừa rủa bạn ấy xong, không hiểu bạn ấy sẽ nghĩ gì, Chi
vừa nghĩ vừa cười.-Bọn
mình cùng thử đẩy nó vậy. Bạn lấy được xe thì mình mới lấy được – Chi đề
nghị. Cô bạn kia gật đầu. Hai đứa xắn tay áo chuẩn bị gống hết sức đẩy
chiếc SH sang một bên thì lại có một người khác lên tiếng. -Để tớ dắt nó cho.Trời
ơi, hôm nay là ngày gì thế nhỉ? Bị kẹt xe nhưng gặp được toàn những
người như thế này, âu cũng là ý trời. Chi hể hả quay lại, rồi nó lại
sững lại bất ngờ.Kì 3: Ở nhà một mình