Những mùa bị lãng quên
2 năm trước Em gái nói với tôi rằng đừng đi. Nhưng tôi tháo bàn tay níu chặt gấu áo mình, buông cái bóng hình run rẩy nhỏ bé giữa sân bay ở lại với biển người, bỏ Em gái lại…
@font-face {
font-family: “Courier New”;
}@font-face {
font-family: “Times”;
}@font-face {
font-family: “Wingdings”;
}@font-face {
font-family: “Calibri”;
}p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal { margin: 0in 0in 10pt; line-height: 115%; font-size: 11pt; font-family: “Times New Roman”; }div.Section1 { page: Section1; }ol { margin-bottom: 0in; }ul { margin-bottom: 0in; }
Phong.
Một chiều tháng 12.
Những cơn gió cuối năm ào ạt thổi,
rung động mãnh liệt mấy tán cây, khiến cho lũ chim bị động bèn xáo xác bay và
lá rơi lả tả xuống nền gạch công viên nhà thờ.
Quăng chiếc xe lại bãi gởi, tôi
quyết định cuốc bộ đến chỗ hẹn em. Đã 2 năm, có lẽ Em gái đã khác đi nhiều. Bằng một
cảm xúc ngầm như sóng biển, bằng một sự tò mò về Em gái của ngày hôm nay, tôi đã
quyết định sẽ tự mình quan sát Em gái từ xa…
Công viên nhà thờ, nghiễm nhiên tựa
lưng vào gốc cây Tùng: một cái bóng nhỏ, tay ôm bảng vẽ, tay siết viết chì, cặm
cụi cặm cụi.
Em – cô gái với mái tóc thẳng
ngang vai, mũ lưỡi trai và một ba lô to bằng nửa người thoáng hiện ra giữa biển
người như thế, tôi bần thần nhận ra Em gái trông chẳng khác xưa là bao ngoài cái
vóc dáng có vẻ gầy đi. Bàn tay Em gái cầm viết chì khẽ run, tôi có cảm giác dường
như cái headphone quanh tai Em gái bít hết
cả âm thanh ồn ào đường sá – tách Em gái ra riêng hẳn một không gian của Em gái dù vẫn
ngồi trộn vào đám đông…
Một chú mèo lạc loài.
Em ngước mắt nhìn tôi, ngấp nghé
tia nhìn che bởi vành mũ – một thần thái mãnh liệt soi thấu vào tận tâm can người
đối diện. Và trên đời này tôi tin chắc chỉ một người có thể sở hữu cái nhìn như
thế.
Du – tôi nhận ra Em gái giữa thành phố
8 triệu con người…
Du.
Những buổi sáng tôi thức dậy và thấy
lòng tái đi. Tôi như một người đứng bên lề cuộc sống, lặng lẽ quan sát những biến
chuyển rung lên từng nhịp…
Có đôi lúc tôi thấy dòng chảy đó
cuốn theo quá nhiều thay đổi – tôi thụ động chẳng thể nào chạy theo.
Sáng nay tôi chọn cho mình một góc
vỉa hè công viên nhà thờ, mang theo bảng vẽ và bút chì, cốt chỉ là để tay chân
có việc gì để làm, trí óc có gì đó để nghĩ ngợi. Những con gió cứ thế thổi tung
đám lá cùng bụi bặm, ngỗ nghịch và ung dung tự tại.
Như anh, phải rồi, người con trai
mang tên ngọn gió…
Cú điện thoại từ anh lúc mờ sáng
lôi tôi ra hẳn những cơn mơ và cái mệt nhoài người. Bật nắp điện thoại để ánh
sáng xanh nhờ nhờ từ màn hình tỏa ra, tôi nghe từ đầu dây bên kia một chất giọng
trầm ấm áp, vang lên giữa đêm tĩnh mịch…
– “Anh về rồi, Em gái đang ở đâu?”
Đông –
gió lạnh.
Thành phố với những âm thanh ồn ào
khép lại đằng sau cánh cửa quán cà phê với cái tên khá kêu: Forget Me Not. Bước vào đây Em gái đã tháo
mũ, ánh mắt vốn đã mang một sức mạnh mãnh liệt nay thoát khỏi cái vành mũ càng
nhìn xoáy vào tôi. Em sau bao năm vẫn không hề thay đổi: thói quen nhìn thẳng
vào mắt người đối diện, rồi mân mê vành tai mỗi lần bối rối, âm cười bằng mũi
quen thuộc gượng gạo.
Em bắt đầu hỏi, những câu hỏi
không đầu không đuôi như kiểu đánh đố người nghe, thi thoảng lại cười ra vẻ
không biết phải bắt đầu hỏi từ đâu. Mà cũng đúng, 2 năm còn gì. Câu hỏi cứ chất
chồng từ ngày này qua tháng khác rồi lắm khi trôi tuột vào dĩ vãng. Biết phải bắt
đầu từ đâu, mà dẫu có biết cũng không sao hỏi cho bắng hết 2 năm dài, với những
đổi thay cũng dài…
Em lúc nào cũng buồn. Cái dáng vẻ
trầm ngâm đưa ánh nhìn ra ngoài lớp cửa kính và chạy theo những khái niệm mơ hồ
cuộc sống…
2 năm trước Em gái nói với tôi rằng đừng
đi, ở lại cùng Em gái để ôm Em gái những đêm dài mưa gió, nắm tay Em gái bước qua những nỗi
đau hàng cây số, làm điểm tựa cho Em gái trên đường đời.
Nhưng tôi đã từ chối, thủa ấy tôi
là một gã thanh niên mới ra trường còn bao nhiêu mộng tưởng, bao khát khao. Cơ
hội hội nhập môi trường quốc tế sao có thể bỏ lỡ vì Em gái cho được. Thế nên tôi
tháo bàn tay níu chặt gấu áo mình, buông cái bóng hình run rẩy nhỏ bé giữa sân
bay ở lại với biển người, bỏ Em gái lại và đuổi theo mộng lớn… Để rồi ánh mắt sau
lớp kính cách ly của Em gái trở thành một nỗi ám ảnh hằng đêm nơi xứ người.
Kể từ ngày đó Em gái biến mất khỏi cuộc
đời tôi, Em gái không gọi tôi (và cái kiêu ngạo của một thằng trai cũng ngăn tôi
không gọi em), không mail cho tôi.
Tôi luôn tự vấn lẽ nào Em gái đã quên mình, lẽ nào Em gái gặp chuyện gì. Những cuốc điện
thoại dài xuyên biên giới cũng không đủ để tôi nắm được tình hình của người con
gái ấy. Đâm đầu vào bài vở, vào những bài thuyết trình dầy cả xấp giấy. Tất cả
không đủ để tôi quên đi em, nhưng vừa đủ để tôi nhận ra lòng mình…
Tôi yêu em.
2 năm trôi qua, giờ đây tôi trở về
để nói với Em gái điều đó.
Những
mùa bị lãng quên
Phong ngồi trước mặt tôi, đôi mắt
nhìn ấm áp vẫn không hề thay đổi. Anh gọi cà phê không đường ít đá – đắng
nghét, rồi bỏ ngỏ cho nguội ngắt đi, 2 năm anh vẫn chẳng khác gì. Cứ như thể
gió mưa xứ người chẳng thể làm lạnh đi hơi ấm toát ra tự nhiên từ anh vậy. Anh
cười, trả lời hết những câu hỏi ngớ ngẩn của tôi, rằng anh sống ra sao, rằng
khí hậu bên đó lạnh thế nào, rằng anh sút những 2 cân vì trận cúm,…