Người quan trọng nhất – Kì 2: Phải lòng em
“Không, cô ấy không chỉ là một người con gái đơn giản. Cô ấy là người cả hai anh Em gái họ đều không thể sống thiếu.”
Ba năm trước, khi Hạnh Lê còn
là Học Sinh THPT năm đầu trung học, cô đã gặp Duy Phong và Minh Nhật – hai nam sinh cuối
cấp.
Hạnh Lê vẫn còn nhớ một ngày đầu
thu, cô bạn ngồi cùng bàn với cô tên Quế Anh trong giờ đã viết giấy tâm sự với
cô về một anh chàng cực kì nổi tiếng, đội trưởng đội bóng rổ và cũng là thành
viên câu lạc bộ Học Sinh THPT giỏi Toán của trường. Tiểu sử và bảng thành tích chói
lòa của anh chàng này đã làm những cô bé mới bước vào lớp 10 bị ấn tượng mạnh.
Họ xôn xao, bàn tán về anh chàng “hotboy”. Tuy vậy, hotboy Duy Phong chưa từng
trải qua mối tình vắt vai nào, không biết có phải do anh ta quá kén chọn không
vì những cô gái xinh đẹp tài giỏi vây quanh anh ta nào có ít.
Sau giờ tan học hôm đó, Quế Anh
rủ Hạnh Lê chạy ra khu nhà ba tầng đằng sau trường dành cho Học Sinh THPT lớp 12. Quế
Anh muốn bỏ thư làm quen vào ngăn bàn của Duy Phong. Hạnh Lê chưa kịp đồng ý
thì đã bị Quế Anh kéo đi mất rồi.
Khu nhà ba tầng không dễ tìm
chút nào. Hành lang bên trong lằng nhằng và các phòng học cũng không xếp theo
thứ tự thông thường. Đang đi được một lúc thì Quế Anh và Hạnh Lê bị lạc mất
nhau. Hạnh Lê tìm thấy lớp 12A5 của anh chàng Duy Phong nổi tiếng trước Quế
Anh. Trong phòng học không có ai. Các anh các chị đã về hết. Hạnh Lê nhìn quanh
một lúc. Không biết bàn học của Duy Phong là bàn nào. Cô đột nhiên nhớ ra Quế
Anh đã nhấn mạnh là Duy Phong cao nhất lớp, cao tới 1m88 nên ngồi ở cuối lớp. Hạnh
Lê đi xuống bàn cuối cùng. Cô đang định ngó xem trong ngăn bàn có gì không thì
suýt hét lên vì giật mình. Một anh chàng đang nằm trên ghế, hai tay đặt lên
trên làm gối. Anh chàng cao nghều, đôi mắt nhắm hờ nghe thấy tiếng hét của Hạnh
Lê liền mở to ra. Anh chàng liếc nhìn Hạnh Lê từ đầu tới chân rồi nhìn sang chỗ
khác, miệng nói:
– Em là Học Sinh THPT mới hả ? Có
chuyện gì mà hét to vậy?
Hạnh Lê đứng lùi lại, nói lí
nhí:
– Dạ không, Em gái hơi giật mình
thôi ạ.
Anh chàng không nói gì xua tay
một cái rồi lại nhắm mắt vào tiếp. Hạnh Lê nhẹ nhàng tiến tới gần hơn. Cô nghiêng
đầu, cố nhìn kĩ mặt anh chàng vừa làm cô giật mình. Mũi cao , đôi mắt cũng đẹp
quá. Phần tóc mái hơi dài và bù xù nhưng vầng trán có vẻ rất cao và thông minh.
Chân dài, không cao tới 1m88 nhưng chắc cũng phải tầm 1m85 chứ không thấp hơn
được. Hạnh Lê nghĩ đây hẳn là hotboy Duy Phong nổi tiếng rồi. Khi cô tiến tới gần
hơn, cố nhìn vào ngăn bàn để kiểm tra lần cuối vì nghe nói ngăn bàn của Duy
Phong luôn chật cứng thư tỏ tình của các cô gái trong trường thì anh chàng lạ mặt
kia cất tiếng:
– Ngó nghiêng gì vậy ? Che hết
ánh sáng của anh rồi.
“Ánh sáng?” Hạnh Lê nhìn
theo hướng mắt của anh chàng thì mới thấy
trên trần nhà có một lỗ hỏng bé tí xíu. Một tí nắng mỏng manh đang chiếu qua
khung bức tường xi măng trên cao. Anh chàng lạ mặt hất nhẹ tóc rồi nói tiếp:
– Anh đang phơi nắng đấy. Có muốn
ngồi cùng thì lên đây.
“Lên đây” theo ý của anh chàng
này tức là leo lên trên bàn. Hạnh Lê không hiểu sao tự dưng nghe theo lời anh
chàng lạ mặt này từng lời một. Cô trèo lên bàn ngồi, cũng ngẩng đầu lên nhìn
tia nắng nhỏ xíu xuyên qua lỗ hở trên trần.
Một lúc sau, Quế Anh cũng tìm
thấy Hạnh Lê. Quế Anh vẫy Hạnh Lê ngoài cửa lớp rồi gọi rối rít. Hạnh Lê chưa kịp
khoe với Quế Anh chuyện mình đã tìm thấy hotboy Duy Phong thì cô bạn đã mau miệng
kể :
– Cậu biết không? Mình vừa gặp
Duy Phong rồi. Ở ngoài anh ấy đẹp trai kinh khủng. Còn hơn trong ảnh ấy chứ.
Mình đưa thư cho anh ấy rồi, anh ấy còn cảm ơn và hỏi mình học lớp nào đấy. Ôi
thích quá”
Trong lúc Quế Anh nói, Hạnh Lê
đần mặt ra. Hóa ra anh chàng lãng tử có sở thích kì lạ cô vừa gặp không phải là
Duy Phong à? Hạnh Lê quay người lại, nhìn vào trong lớp định chào tạm biệt anh
chàng kia thì không thấy anh ta đâu nữa. Cô nhìn ra ngoài bầu trời. Trời trong
xanh trở lại, hết nắng rồi, có lẽ vì thế mà anh chàng kia cũng đi mất rồi. Hay
là anh ta đi tìm ánh nắng ở một nơi khác cũng nên ?
Ngày hôm đó là lần gặp gỡ đầu
tiên của Hạnh Lê với Minh Nhật. Trên đường về, Hạnh Lê quá tò mò nên đã tả lại
người con trai mình gặp cho Quế Anh. Nghe xong, Quế Anh chau mày một lúc rồi nói:
– À, cậu vừa gặp Hoàng Minh Nhật
– Em trai của Hoàng Duy Phong ấy mà. Họ là anh Em gái sinh đôi đấy, mà chẳng giống
nhau chút nào. Gã Minh Nhật đó nghe nói lập dị lắm, hành tung cũng bí ẩn nữa.
Nói chung là không thể nào bằng anh Duy Phong được”
Hạnh Lê không nói gì khi nghe
Quế Anh kể thế. Cô không đồng tình tán thưởng như mọi lần. Lại càng không tỏ vẻ
hứng thú gì. Cô có cảm giác Minh Nhật không lập dị đến thế. Nếu có thì chắc anh
ta chỉ là có những thói quen kì lạ thôi.
Năm 18 tuổi, Duy Phong có tất cả
mọi thứ còn Minh Nhật chỉ cần một người hiểu được mình.
***
Những ngày sau đó, Quế Anh ngày
nào cũng kể đủ chuyện về hotboy Duy Phong cho Hạnh Lê nghe, tới mức cô cảm thấy
mình trong giấc mơ còn có thể nói vanh vách những sở thích của anh chàng này. Một
tuần sau đó, cuối cùng Quế Anh cũng tìm đươc thời gian biểu ở trường của Duy
Phong. Quế Anh hào hứng tới mức thậm chí còn photo một bản riêng cho Hạnh Lê. Hạnh
Lê chối đây đẩy để không phải dính thời khóa biểu của một kẻ mà cô còn chẳng biết
mặt vào hộp bút của cô. Ngày hôm đó, vừa tan học xong, Quế Anh khoác vai Hạnh
Lê cười hú hí: