Người con gái khiếm thính của Em gái (Chap 34-35)
Chủ Nhật ngày hôm qua, ba người đã gặp nhau.
Tối trước đó tức là Thứ 7 thì mình có nhắn tin nói chuyện với Tiểu Thiên, rằng là Chủ Nhật mình sẽ dẫn Tiểu Thiên đi chơi. Và trong cùng đêm hôm đó thì cũng có nhắc lại với chị bán bánh.
Xong, Đến sáng Chủ Nhật, chạy qua đón Tiểu Thiên ra quán cafe đã hẹn trước với chị bán bánh.
Tiểu Thiên vẫn thế, nhưng hôm nay tự dưng chơi nguyên cái quần short ngắn, áo thun body trắng, mang dép lào… nhìn khá là năng động. Để lộ nguyên cái chân trắng muốt.
Đến nơi, tới 1 cái quán cafe, hai đứa chọn 1 cái bàn rồi gọi nước. Tiểu Thiên thì ngồi cạnh bên mình, ngáp ngắn ngáp dài, mình đành lấy sổ tay ra ghi:
“Sao thế? tối qua Em gái ngủ trễ à ?”
Tiểu Thiên lại ngáp, lắc lắc đầu, xong ghi đáp:
“Không, Em gái ngủ đêm qua nằm mơ giấc mơ kỳ lạ”
Mình trừng mắt nhìn, lại ghi
“Lạ làm sao ?”
Tiểu Thiên chau mặt, xong gãi đầu 1 lúc rồi lắc lắc đầu, lại ngáp thêm 1 cái nữa.
“Em không thể nào nhớ được, Em gái chỉ biết là mơ thấy rất hay, và Em gái vui vẻ, Em gái muốn ngủ để mơ tiếp nhưng không thể được vì nhớ anh hẹn đi chơi đó”
“Ra thế, thế giờ còn buồn ngủ không ?”
Tiểu Thiên dẫu môi rồi thở dài 1 cái, gật gật đầu, mặt nhìn thương ko chịu được.
Mình đưa vai ra rồi vỗ vỗ vào vai, chưa nói gì hết thì Tiểu Thiên ngồi ngang rồi gục ngay mặt vào vai mình (như cái kiểu đập mặt vào thì chính xác hơn ấy), xong lại ngửa đầu ra, rồi lại đập mặt vào vai, nghe bịch bịch mấy tiếng.
Mình hết hồn, ôm đầu Tiểu Thiên tựa thẳng vào vai. Xong ghi:
“Em bị hâm à? gì mà đập mặt vào vai anh thế?”
Tiểu Thiên ghi:
“Em thấy như vậy rất vui”
“Vui con khỉ”
“Con khỉ”
“Uhm, con khỉ”
“con khỉ thì sao vui”
“Sao anh biết”
“Sao anh lại ghi con vui con khỉ?”
“Thì Em gái như con khỉ ấy”
“Em là con khỉ, anh là con gì?”
“Anh là con tinh tinh, ok ?”
“Anh là con khỉ tinh tinh”
“Khỉ tinh tinh là con gì @.@”
“Con khỉ xấu, con tinh tinh cũng xấu, anh thì rất rất rất xấu nên Em gái nghĩ anh là con khỉ tinh tinh”
“Anh đẹp trai nhất chứ ở đó mà xấu”
“Xấu như khỉ đó”
“Uhm, rồi, anh xấu, Em gái cũng xấu”
Ghi xong, Tiểu Thiên tự dưng nhe răng cười rồi đấm vai mình mấy cái.
Nhân viên bưng nước ra, mình ngồi khoảng thêm 5 phút thì điện thoại chị bán bánh gọi tới:
“Alo ? Em ngồi đâu vậy? chị tới ngay cửa quán đó”
“Chị vào đi, Em gái ngồi gần lối vào luôn đó”
“À rồi”
Mình quay đầu lại thì thấy chị bán bánh bước vào.
Đuỵt mợ, không thể chửi thề không được vì bà chị quá đẹp. Bận cái áo kiểu gì mà ở ngực khuyết 1 lỗ xuống, lộ rõ cái đường xẻ rất chi là bá. 1 cái áo jacket đen ở ngoài. Quần jean bó, mang đôi guốc màu trắng, cầm theo 1 cái túi xách. Nói chung nhìn như kiểu chuẩn bị đi bar không bằng ấy.
Đại khái là lần đầu tiên thấy bà chị diện dữ vậy.
Mình hít lấy 1 hơi “Đảm khí”, trấn tỉnh tinh thần. Cười chào bà chị rồi mời bà chị ngồi xuống.
Mình nói:
“À, đây là bạn gái em, Tiểu Thiên”
Chị bán bánh cũng dễ thương, cười lại rồi nháy mắt:
“Hế lô em, chị tên “Chị bán bánh”” (cứ biết vậy đi hén)
Tiểu Thiên gật đầu cười, xong lại ngơ ngác nhìn mình, mặt nhìn có vẻ hơi đỏ đỏ.
Bà chị bán bánh gọi nước xong, quay qua Tiểu Thiên hỏi:
“Em bằng tuổi Đại Thiên hả?”
Tiểu Thiên tất nhiên là không nghe được rồi, cơ mà tự dưng chả hiểu sao lại gật đầu
Mình hết hồn, nhìn sang Tiểu Thiên, lúc này mới từ tốn dịch lại bằng ngôn ngữ cơ thể. Tiểu Thiên lại quay sang Chị bán bánh, gật gật liên tục.
Như kiểu Tiểu Thiên bị khớp với Chị bán bánh hay sao ấy, thành ra thấy kì kì.
Mình nhìn sang chị bán bánh, thấy gương mặt chau mày, chị hỏi:
“Em ấy không…”
“Vâng, bạn gái Em gái là người khiếm thính”
Xong mình nở 1 nụ cười rất tự tin.
Tiểu Thiên chẳng hiểu sao cũng nhe răng cười. Mình quay sang nhìn Tiểu Thiên, làm thủ ngữ hỏi
“Em sao vậy”
Tiểu Thiên lắc đầu, cuối mặt xuống uống nước. Tay thì vân vê cái quần.
Chị bán bánh hỏi:
“Bé không thích chị hả?”
Mình vội đáp:
“Đâu có, do bạn gái Em gái hay ngại lắm, với 1 phần ở nhà không à, hiếm đi chơi gặp ai lắm, nên vậy đó”
Chị bán bánh gật gù, xong bảo:
“Chị muốn nói là “Em nhiêu tuổi” thì hỏi làm sao?”
Mình chỉ cho vài cái sơ sơ (thật ra cái này mình ko biết miêu tả thế nào để cho mọi người đang đọc cùng biết)
Xong xuôi, chị bán bánh vỗ lấy vai Tiểu Thiên, rồi làm thủ ngữ y chang như mình chỉ. Tiểu Thiên nhìn sang mình, xong nhìn lại sang chị bán bánh, làm thủ ngữ.
“Em 18 tuổi”
Mình dịch lại cho chị bán bánh, chị bán bánh cười.
Mình quay sang Tiểu Thiên, cứ cảm giác kì kì, nhưng rồi cũng không sao
Mình ngồi nói chuyện với chị bán bánh, vì chị bán bánh hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, vừa khen Tiểu Thiên, vừa khen mình, rồi hỏi 2 đứa trãi qua những gì, ra sao, khó khăn hay không .v..v….. Rồi cũng như anh Em gái vozer, lại đe dọa, bảo là “Biết tay chị”…
“Tại sao chẳng ai tin tưởng vào mình thế này T_T” (nói thầm thôi)
Nói chung chị bán bánh cũng cố bắt chuyện với Tiểu Thiên vài lần, nhưng không hiểu sao Tiểu Thiên cứ kiểu bị ngại quá mức bình thường, cứ im ru không nói gì. Mình hỏi cũng không trả lời lại, chỉ cứ lo uống nước rồi nhìn xuống, lâu lâu để ý lại thấy ngó lên như kiểu hóng mình vs chị bán bánh nói cái gì vậy.
Mình thấy vậy rồi, cũng không tiện ở lâu, ngồi nói chuyện tầm 1 tiếng thì mình xin phép đưa Tiểu Thiên về với lý do “Lão gia ko cho đi lâu”