"Nếu chị đồng ý Em gái xin làm vợ hai!"
Sau bao nhiêu ngày đắn đo và dằn vặt, tôi quyết định viết lên đây những dòng tâm sự mong nhận lại sự đồng cảm của những người vợ có chồng phản bội.
Tôi muốn gửi tới những người con gái ngang nhiên xen vào hạnh phúc của người khác và gửi cho cả những ông chồng đã từng phản bội vợ mình trong đó có chồng tôi, nếu vô tình anh đọc được những tâm sự này của vợ.
Tôi đã trải qua một cú sốc cả về thể xác lẫn tâm hồn, tôi vùi trong nước mắt khóc cho bản thân và khóc cho số phận mình. Tôi lấy chồng, một người chồng hết mực thương yêu vợ con, cuộc sống gia đình nhỏ của tôi cứ như vậy qua đi mỗi ngày. Hạnh phúc có, giận hờn có, cãi nhau có… tôi nghĩ vợ chồng nào cũng có lúc cơm không lành, canh không ngọt.
Bao khó khăn lo toan của cuộc sống thường ngày, và rồi tôi lại có thai lần 2, tôi chăm lo cho đứa con bé bỏng của mình khi còn trong bụng mẹ. Cũng từ đây tôi biết thế nào là vấp ngã khi chồng tôi tuyển về một cô kế toán…
Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghi ngờ chồng mình, tôi tin anh và yêu anh nhưng giác quan của người vợ cho tôi thấy dường như chồng mình có sự thay đổi. Tôi ngầm theo dõi và ngày càng nhận ra giữa anh và cô kế toán có gì đó đáng ngờ. Tôi thấy điện thoại của anh có tin nhắn “Xin lỗi anh về tất cả, Em gái biết Em gái đã sai rồi, xin anh hãy xem Em gái như một người bạn bình thường”… tôi đã choáng váng với tin nhắn đó và lấy điện thoại điện lại thì cô ta nói bạn Em gái mượn máy nên nhắn nhầm (trước đó tôi không hề biết số điện thoại của cô ta). Ngày hôm sau cô ta đi làm bình thường và gặp tôi như không có chuyện gì xảy ra. Tôi mang câu chuyện đó nói cho chị Em gái trong phòng và rồi tối về chồng tôi nói tôi bêu riếu cô ta, chủ ý của tôi là dằn mặt cô ta mà thôi.
Thế rồi xung đột vợ chồng tôi ngày càng nhiều, tôi nhắn tin vào máy chồng tôi “Anh và cô ta có gì không?” thì luôn nhận lại câu trả lời là “Không!”. Anh còn nói “Anh vì gia đình vì vợ con, với lại thiếu gì người đẹp hơn anh còn không yêu huống gì cô ta”, tôi yên tâm với câu nói đó của chồng mình. Nhưng có gì giấu mãi được đâu, sáng anh chở con đi học tôi thấy anh đi lâu nên điện thoại cho anh, anh nói cho xe đi bảo dưỡng và tôi thấy cô ta đến công ty làm bằng xe ôm lúc sau anh cũng đi xe ôm về nhà vậy là tôi làm mình làm mẩy tôi gào lên trong phòng riêng của mình. Anh lại gần tôi, ôm tôi và nói anh với cô ấy có gì đâu (vẫn là câu anh thường nói với tôi).
Tôi khóc như mưa, tôi muốn xỉu nhưng vẫn cố gượng, anh đang ôm tôi vào lòng và dỗ tôi thì cô ta xuất hiện trước mặt tôi trong căn phòng của vợ chồng tôi. Cô ta ngồi cạnh tôi và nói “Ngày hôm nay Em gái muốn nói cho rõ mọi chuyện để chị không còn hiểu lầm em”. Tôi nói “Thôi Em gái ra ngoài đi chuyện của vợ chồng chị không liên quan tới em” nhưng cô ta nói “Em biết lâu nay chị nghi ngờ Em gái và anh ấy nhưng Em gái xin chị là giữa Em gái và anh ấy chưa có gì cả.”
Tôi hỏi “Thật ra Em gái và chồng tôi yêu nhau lâu chưa?”. Các bạn có biết cô ta trả lời thế nào không? Cô ta nói “Tụi Em gái mới thích nhau thôi, chưa làm gì có lỗi với chị cả. Nếu chị đồng ý Em gái xin được làm vợ hai!”. Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi, tôi choáng váng và gào to lên trong tuyệt vọng, tôi không đánh cô ta, còn chồng tôi anh ngây người ra vì lời thú nhận của cô ta, (bởi anh chưa thừa nhận với tô,i anh đang cố giấu). Tôi lại hỏi cô ta “Thế Em gái và anh ấy đi khách sạn bao nhiêu lần rồi?”. Cô ta im lặng, (còn tôi lúc đó không hiểu là mình tại sao lại có đủ bản lĩnh bình tĩnh đến như vậy)

Tải ảnh gốc
Rồi cô ta sẽ phải trả giá cho hành động của mình… (Ảnh minh họa)
Chồng tôi đẩy cô ta ra khỏi phòng và cô ta sang phòng làm việc còn tôi lúc đó như một con thú lao theo và gào lên tại sao cô lại ngủ với chồng tôi, chồng tôi ôm tôi và mọi người trong công ty ngăn tôi ra. Lúc đó tôi gần như quỵ xuống với cái bụng bầu tám tháng của mình. Anh xin tôi rối rít và nói cô ta đi về, cô ta ra về khỏi văn phòng còn tôi được chồng vỗ về an ủi. Tôi khóc như một đứa trẻ, và rồi đứa con ở trong bụng tôi cho tôi thêm nghị lực. Tôi điện thoại về quê cho anh chị cả bên chồng, mọi người nói chồng tôi và anh dường như thấy được điều đó là cái sai của mình nên một mực dỗ dành tôi.
Tôi khóc như lả đi và tôi nằm im gần một ngày trời, cho đến lúc tới giờ đi đón con gái lớn của tôi, anh không cho tôi đi nhưng tôi cố cười để anh không nghi ngờ gì, và anh cũng để tôi đi đón con, tôi chạy xe đi đón con mà lòng như xát muối, tôi đau một nỗi đau không thể tả được. Tôi bịt khẩu trang để mọi người không ai thấy tôi khóc.
Đón con xong tôi không về nhà mà chở con đi chơi, cho con chơi trò chơi nhìn con thích thú với ngôi nhà hơi mà tôi rơi nước mắt, tự nhủ lòng không khóc mà sao tôi cứ khóc. Chồng tôi thấy tôi không về anh điện thoại liên tục nhưng tôi không nghe máy, tôi và con lang thang hết phố này đến đường kia, tôi lơ lửng không nhìn ngó (nói thật với các bạn lúc đó tôi không gặp bất trắc gì chứ nếu có chuyện gì xảy ra có lẽ tôi hối hận cả đời). Tôi vào nhà một người quen, và họ thấy tôi khóc họ gặng hỏi và tôi cũng nói sự thật, bạn tôi để tôi bình tâm sau đó gọi điện chồng tôi đón về. Anh chạy như bay vào đón mẹ con tôi, tôi không chịu về nhưng cuối cùng anh cũng đưa tôi về được.