Mình là một đứa vô dụng…
— keonashi —
Mình là một đứa vô dụng…
Câu chuyện về việc học đại học và cuộc sống tương lai của một con rối trong lồng kính…
Họ nội nhà mình có truyền thống học hành. từ bố mình, cô gì chú bác, đến các anh chị đều là những bác sĩ giỏi. là con trong đại gia đình, mình không tránh khỏi tương lai là trở thành một bác sĩ.
đọc đến đây có thể sẽ có mấy người nghĩ mình điên hoặc cdsht. Nhưng mình thực sự không thích nghề y. Mình thích bay nhảy, vẽ vời, nhiếp ảnh (nhiều người đã công nhận mình có năng khiếu trong lĩnh vực này (nhưng đây là những nghề mà gia đình mình cho là vớ vẩn, không có tương lai)
3 năm học cấp 3, mình và bố đã cãi nhau rất nhiều về chuyện mình sẽ thi ĐH vào trường nào. Mình thích Kiến Trúc hoặc Mỹ Thuật Công Nghiệp, nhưng gia đình bắt thi Y. Bà nội còn tuyên bố nếu mình không đỗ Y thì sẽ từ mình.
Bố mẹ cấm mình đi học vẽ, đầu tư cho mình đi học thêm Toán Hóa Sinh. Chọn trường và làm hồ sơ thi ĐH cho mình, làm tất cả mọi việc chỉ để mình trở thành một sinh viên y khoa. Và bây giờ thì mình đang là sv y đa khoa năm 2.
Năm nhất trôi qua, một ngày của mình trôi qua như sau: sáng lên giảng đường, trưa ra quán ăn cơm, chiều lên giảng đường, tối ra quá ăn cơm rồi về nhà học xong thì đi ngủ. Còn nếu là mùa thi, thì gần như cả ngày chỉ ngồi bên bàn học.
Học y thực sự quá vất vả, hồi chưa đi học cũng chỉ nghe và biết thế nhưng khi trải qua mới thấy nó khủng khiếp như thế nào, nhất là với một đứa học không vì đam mê như mình. Hồi thi hết kỳ, gần như ngày nào mình cũng khóc, quá áp lực, quá mệt mỏi. Một đứa từng không ngồi im được quá 5p như mình mà bây giờ ngày nào cũng chỉ ở trong phòng, lúc nào cũng mệt mỏi và chán nản. đầu nặng trĩu, sợ tiếp xúc với người khác… Trường y là cái nôi đào tạo ra những người điên, và mình chắc cũng sắp điên mất rồi. Điên bệnh lý chứ không phải là điên cuồng như bọn con gái thích các ộp pa.
Hồi đầu năm, mình đã định bỏ học để thi lại đh, nhưng mỗi lần về nhà, bố mẹ cứ hỏi han là học có vất vả không, ăn uống thế nào, thiếu thốn gì, rồi đi đâu gặp ai, bố mẹ cũng khoe nhà có đứa nối nghiệp. Những lúc như thế, cái ý định bỏ học của mình gần như tan biến. Bố mẹ làm mọi thứ tốt nhất cho mình, mình chưa bao giờ phải thiếu thốn gì về vật chất cả.Nhưng lúc nào tự bản thân cũng thấy mình không thích và đam mê thì sau này mình sẽ làm một cỗ máy chữa bệnh chứ không phải làm một bác sĩ.
trước đến nay chưa bao giờ mình được sống vì mơ ước của bản thân cả. Bố mẹ vạch ra cho mình một con đường từ khi mình còn nhỏ, tương lai của mình, sẽ tươi đẹp, no đủ. Nhưng mình không muốn thế, mình không muốn làm một cỗ máy chữa bệnh, mình không thích ngành y. Mình thích Mỹ thuật!
Nhưng thậm chí mình cũng chả biết là sau này học Mỹ Thuật ra thì mình sẽ làm gì, hay cuối cùng lại về ăn bám bố mẹ như bây giờ…
Hồi chiều nay, nhà mình có cãi nhau về việc mình muốn chuyển phòng trọ ra sống một mình (mình bị sợ ở với nhiều người từ khi lên học ĐH). Mẹ lúc đó có mắng mình là:”mày chỉ là một đứa ỷ lại, cái gì cũng bố mẹ, không bao giờ tự phục vụ được bản thân, thì làm sao ở một mình được?”. nghe xong câu đó mình đã chạy lên phòng khóc từ chiều đến bây giờ. Mình quyết định tối nay sẽ ngồi nói chuyện với bố mẹ. Mình quá mệt mỏi với cuộc sống hiện tại rồi, cuộc sống của một con rối trong một cái lồng kính và mình sắp tê liệt và ngạt thở.
Nói với bố mẹ là: “con xin lỗi, con không thể theo học y nữa” hay “con thích học về mỹ thuật” hả? để rồi chính bản thân cũng không có chút định hướng tiếp theo. chính cái mình yêu thíhc là vẽ, mình cũng chẳng biết sẽ làm gì với nó…Mình từ trước tới nay chỉ biết ăn bám bố mẹ, mọi việc đều theo bố mẹ, vô dụng……
——-
Khét Mù Đất Bắc
— mình khác thớt mỗi cái là sinh ra trong gia đình có truyền thống trượt ĐH :stick: