Kì 3: Trả thù
Cô ấy vẫn thì thầm, không nhìn tôi. Ánh mắt của cô ấy lạnh như băng, nhìn rợn cả người. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, không thể biết, nhưng ánh mắt đấy dành cho cô gái mặc chiếc đầm đỏ đang ngồi đối diện.
“Nếu mày có bạn gái thuộc cung Thần
Nông, mày hãy cẩn thận. Bọn nó thu hút con trai lắm đấy, rồi tha hồ
mà khổ vì giữ người yêu. Tất nhiên là cũng chẳng vì bọn nó thích,
nhưng hữu xạ tự nhiên hương mà. Mà chiều mấy đứa con gái cung Thần
Nông cũng ghê cơ, bọn nó không giống như con gái bình thường đâu, khó
tính lắm, mà lúc thế này lúc thế khác, cứ tán như mấy Em gái bình
thường thì cứ gọi là mơ. Tốt nhất là mày đừng bao giờ có ý định
nói dối hay phản bội, xác định rõ là yêu thật thì mới ngỏ lời nghe
chưa. Nói dối là bọn nó phát hiện ra ngay, tinh lắm. Con gái Thần
Nông thù dai, và trả thù cũng kinh nữa, nên đừng có dại. Biết nói
sao nhỉ, chuẩn bị sẵn tinh thần đi thằng ngố ạ”
( Nguyên văn lời bà chị tôi tư vấn cho
thằng bạn thân qua điện thoại mà tôi tình cờ nghe thấy)
Chị
gái tôi hơn tôi chỉ một tuổi, đứng cạnh tôi thì không khác gì Em gái gái,
nhưng xét về độ “bà cụ non” thì tôi có tu mười kiếp nữa mới được
như bà ấy.
– Con
gái Thần Nông là cái gì mà nghe ghê gớm thế hả chị?- tôi vừa gặm
chiếc bánh mì vừa hỏi.
– Mày
nghe lỏm điện thoại của chị đấy hở?- chị tôi vừa rót sữa ra cốc
vừa nhìn xéo.
– Chị
nói to thế ai mà chả nghe thấy. Nhưng rốt cuộc con gái Thần Nông là
gì? – tôi tò mò.
– Là con
gái có ngày sinh thuộc cung Thần Nông. Hỏi gì mà ngu- chị tôi nói,
bảo tôi ngu mà thậm chí còn không buồn ngẩng mặt lên nhìn.
– Chả
hiểu.
– Bọn
nó gọi mày là đụt cũng phải mà. Là tụi con gái sinh vào ngày từ
24/10 đến 22/11, mày không biết gì về mấy cái này thì bảo sao đến
giờ chưa tán nổi Em gái nào.
Chị
tôi còn nói gì đấy một lúc lâu nữa, nhưng tất cả chỉ lùng bùng bên
tai tôi. Tôi còn đang mải nghĩ. Cô ấy nói ngày tôi gặp cô ấy ở chiếc
ghế đá là sinh nhật cô ấy, hôm ấy là ngày 28/10. Tôi chép miệng. Ra
là thế. Vậy là tôi đang yêu một cô gái Thần Nông. Rồi tôi cũng lại
chợt nhận ra, chính bà chị tôi cũng là con gái Thần Nông, bà ấy sinh
đầu tháng 11 mà. Vậy là, tôi vốn bị bao quanh bởi những cô gái Thần
Nông từ bao lâu nay mà không hề biết.
Mặc
dù cùng sinh dưới chòm sao mang hình con bọ cạp, giữa chị gái tôi và
“cô gái và con cừu” chỉ có một điểm chung duy nhất theo như tôi quan
sát: cả hai đều kì quặc đến khó hiểu, nhưng kì quặc theo những cách
rất khác nhau. Cô ấy thì các bạn đã biết, còn bà chị tôi, bà ấy mê
tất cả những gì thần bí bí ẩn. Hồi mẫu giáo, khi các bạn gái
cùng lớp thích chơi búp bê và yêu chiều cưng nựng, bà ấy chỉ dán
mắt vào xem mấy phim ma búp bê rồi về bắt tôi giúp làm phép trừ tà
( toàn học theo phim cả, rút kinh nghiệm, sau này tôi sẽ kiểm soát con
tôi chặt chẽ về khoản xem TV). Các bạn thích được làm cô tiên, làm
công chúa, thì bà ấy thích làm phù thủy, pháp sư. Rồi thì bói bài,
chiêm tinh học, cái gì bà ấy cũng đọc và học một ít. Ghê gớm thì
chẳng ai bằng. Vậy mà bọn con gái con trai bạn chị tôi vẫn ùn ùn
kéo đến nhờ bà ấy tư vấn tình cảm, nếu tiện thì còn “bói một
quẻ” xem tương lai thế nào. Những cô gái sinh dưới chòm sao Thần Nông,
họ luôn khiến chúng ta phải đau đầu !
Tôi và
“cô gái và con cừu” chính thức quen nhau đã được ba tháng. Cô ấy lúc
nào cũng thế, vẫn luôn là cô gái khó hiểu đến quyến rũ. Lần đầu
tiên thấy chúng tôi đi cạnh nhau, bọn bạn tôi đã há hốc mồm. Tất
nhiên làm sao chúng có thể tin nổi “thằng đụt nhát gái” và “cô gái
và con cừu” lại có thể thích nhau. Nhưng thắc mắc lớn nhất là bọn
chúng không hiểu tôi và cô ấy nói chuyện với nhau lúc nào, và căn
bản là làm thế nào cô ấy lại nói chuyện với tôi. Khi thằng Trung
ngồi cạnh hỏi như vậy, tôi chỉ biết lắc đầu. Nó bảo tôi làm gì mà
phải giấu, anh Em gái với nhau cả, trông chú mày tẩm ngẩm tầm ngầm mà
đấm chết voi. Nhưng chính các bạn cũng biết đấy, nếu không lắc đầu
thì tôi phải làm gì?
“Cô
gái và con cừu” là con người của sự bí ẩn. Có lúc tôi cảm thấy cô
ấy ở rất gần tôi, nhưng cũng có khi tôi không hiểu tâm hồn cô ấy đang
ở chốn nào. Thi thoảng cô ấy ngồi trầm ngâm như quên hết thế giới
xung quanh, không chớp mắt, nghĩ về một điều gì đấy. Cô ấy nói
chuyện về cuộc sống khó hiểu đến mức tôi cho rằng nếu cô ấy có
được điểm A môn Triết cũng không có gì lạ, nhưng những khi cô ấy cười
và ăn kem, lại hiền lành như một chú cừu non. Tôi hầu như không bao
giờ đoán được cô ấy muốn điều gì hay đang nghĩ gì.

Cô ấy
đã từng nói với tôi:
– Anh có
điều gì muốn hỏi về Em gái không?
– Nếu
viết ra, chắc sẽ dài 10 trang giấy đấy.
– Thế
sao anh không hỏi?
– Khi em
không kể, nghĩa là Em gái không muốn nói, phải thế không?
Cô ấy
cười, rồi hít một hơi thở sâu, mắt nhắm nghiền. Chúng tôi đang đứng
ở hồ Tây vào lúc 5h30 sáng, một ngày cuối tháng 12, nhiệt độ ngoài
trời hiện tại xấp xỉ 12 độ. Sóng hồ cuồn cuộn như sóng biển, gió
rất mạnh. 4h30, cô ấy gọi điện bảo tôi xuống nhà, rồi kéo bằng được
ra đây.
– Anh
thật hiểu em.
– Anh
nghi ngờ điều ấy.