Kì 2: Số phận
Đến lần thứ ba, thì tôi phải thú thực một điều: tôi chắc chắn giữa tôi với “cô gái và con cừu” có một mối liên hệ nào đó.
Cái gọi là số phận (trời đất, từ lúc nào tôi đã tin vào mấy điều này không biết) không hiểu đang “âm mưu” điều gì, nhưng rõ ràng nó đang kéo gần tôi và cô ấy lại với nhau.Đến
lần thứ ba, thì tôi phải thú thực một điều: tôi chắc chắn giữa tôi
với “cô gái và con cừu” có một mối liên hệ nào đó. Cái gọi là số
phận (trời đất, từ lúc nào tôi đã tin vào mấy điều này không biết)
không hiểu đang “âm mưu” điều gì, nhưng rõ ràng nó đang kéo gần tôi và
cô ấy lại với nhau.

(Ảnh minh họa)
Theo
các bạn, con trai có được quyền mê truyện tranh hay không?
Ở
Nhật thì tôi không nói, số mangaka và otaku là nam thậm chí còn đông
hơn nữ rất nhiều.
Nhưng
ở Việt Nam, các cậu con trai dù thích mê truyện tranh nhưng cách biểu
lộ tình cảm thường không được “cuồng nhiệt” như các cô gái. Đơn giản
vì người ta vẫn thích chụp mũ, con trai đọc truyện đánh đấm thì con
nít, đọc truyện tình cảm thì…không đàn ông.
Tôi
rất thích truyện tranh, dù bình thường chắc hiếm khi bạn thấy tôi
cầm một quyển truyện, nhưng nếu hiểu về tôi kĩ hơn một chút, bạn sẽ
nhận ra rằng không phải lúc nào đôi mắt bạn cũng nhìn thấy sự thật.
Và sự thật, tôi là một con mọt truyện tranh- một manga and anime’ fan, chứ
tôi cũng không dám nhận mình là otaku.
Gần
nhà tôi có một của hàng cho thuê truyện tranh, không lớn lắm nhưng đã
mở từ rất lâu với số đầu truyện rất phong phú. Càng sợ con gái bao
nhiêu, thì tôi lại càng mê truyện tranh bấy nhiêu ( nghe có vẻ không
liên quan, nhưng tôi nghĩ so sánh như thế là hợp lý với tình trạng
của tôi hiện tại). Hồi học lớp 1, khi cầm trên tay quyển Doraemon-
cuốn truyện tranh đầu tiên của cuộc đời, tôi đã biết “Thế là xong”.
Tôi đọc, tôi tìm hiểu, tôi say mê, và tôi vẽ. Những quyển vở nháp,
những bìa vở, thậm chí là cả…sách giáo khoa, đã trở thành những
chỗ tuyệt vời để tôi múa bút. “Tuổi trẻ oanh liệt” của tôi là những
chuỗi ngày lập nhóm vẽ truyện tranh thi thố, đêm khuya tô vẽ tẩy đồ
mực, cả những hội cosplay tưng bừng. Vậy mà không hiểu sao cuối cùng
tôi lại có tên ở một trường kinh tế thay vì mỹ thuật. Dù thế, các
ngày cuối tuần, phần lớn thời gian rảnh tôi dành ở hàng cho thuê
truyện. Mê truyện tranh thì tất nhiên là sẽ mua truyện tranh, nhưng fan truyện tranh
nào cũng “tim to” thích nhiều truyện đến mức không thể mua hết tất
cả, vì thế, có cung phải có cầu, những hàng thuê truyện đã ra đời.
Hàng
thuê truyện ưa thích của tôi có một điểm rất thú vị. Thay vì ghi vào
sổ, mỗi quyển được đính một tờ bìa cứng ở mặt sau ghi tên người
thuê và ngày thuê, giống hệt như thẻ sách của những thư viện cũ ngày
xưa. Những khách ruột thậm chí còn được tự ghi tên cho mình bằng
những nickname ( để tránh việc tên bạn quá dài hoặc quá nhiều người
trùng tên với bạn). Tôi thì quen đến mức được cầm truyện về nhà,
thích ghi tên thì ghi, không thì thôi, bác chủ hàng tin tưởng 100%. Có
lúc tôi vừa ngồi đó đọc truyện, vừa trông hàng ghi tên hộ bác luôn
nữa ấy chứ.
Sáng
chủ nhật đó, khi tôi đang dựng xe bên cạnh cửa hàng thì một bóng
dáng “có phần quen thuộc” bước ra. Tôi vừa kịp ngẩng đầu lên để nhận
ra đó là cô ấy thì “cô gái và con cừu” đã nhảy lên xe phóng đi mất
tiêu. Hôm nay là một chiếc cardigan màu xanh rêu, mũ không được kéo lên,
để lộ cả mái tóc dài lòa xòa đến giữa lưng. Vẫn chiếc ba lô ấy,
và lấp ló cả điệu cười nhăn nhở của con cừu bông.
Bác
chủ đang ghi ghi chép chép gì đó, vừa nhìn thấy tôi đã hồ hởi:
– A,
trông hàng hộ bác một lúc nhé. Bác phải đi lấy truyện mới mà bọn
nhỏ đi hết không còn ai coi hàng.
– Ai vừa
vào cửa hàng thế hả bác?- Tôi hỏi
– Ai cơ?
– Cô gái
vừa đi ra khỏi đó đó.
– À,
khách quen đấy mà. Nó đến trả một đống truyện đây này.
– Ơ sao
khách quen mà cháu chả thấy bao giờ là sao ạ?
– Con bé
thuê truyện qua điện thoại, bác lấy sẵn chỉ đi qua rồi lấy thôi. Mỗi
lần nó thuê nhiều lắm, một tuần mới qua có một lần, giờ giấc thì
lung tung. Cháu không gặp là phải. Mà nó mới thuê ở đây độ hai tháng
thôi.
Tôi
gật gù, chợt thấy đống truyện còn lộn xộn để đầy trên bàn.
– Truyện
vừa trả đây hả bác?- tôi viện cớ hỏi
– Ừ,
xếp lên giá hộ bác nhé. Bác phải đi đây, tí về tha hồ truyện mới.
Bác
chủ cửa hàng vừa đi, tôi đã cầm ngay mấy tập truyện lên xem xét.
Truyện cô ấy vừa trả, nghĩa là tên người thuê trên thẻ cuối cùng sẽ
là tên cô ấy, xem nào. “blacksheep”-vừa nhìn tôi đã biết chắc đó
chính là cô ấy. Chậc, nhưng
sao cái tên này quen quá, không hiểu tôi đã nhìn thấy ở đâu rồi. Xếp
hết đống truyện phải đến hơn 50 quyển lên giá, tôi bắt đầu lấy ra
vài cuốn đọc giết thời gian. Toàn là những bộ cũ mà tôi rất thích,
trong lúc chờ truyện mới thì tôi lấy ra đọc lại thôi. Rồi bất giác,
tôi làm một việc mà trước đây chả mấy khi làm: lật bìa sau kiểm tra
thẻ tên. Và một trong những cái tên gần đây nhất, đúng như tôi dự
đoán, chính là “blacksheep”. Lấy thêm vài quyển tôi rất thích khác,
tôi càng ngạc nhiên hơn. “blacksheep” xuất hiện ở TẤT CẢ các cuốn
truyện mà tôi đọc ở đây. Ngày thuê còn mới, vậy là cô ấy mới đọc
chúng gần đây. Vậy nghĩa là sao? Tại sao những bộ truyện chúng tôi
đọc có thể giống-nhau-đến-chừng ấy?