Khu vườn mùa xuân
Nàng vẫn đi tìm một điều gì đó trong tình yêu mà nàng không biết rõ, ở một chàng trai nào đó mà nàng chưa biết mặt. Nàng vốn phức tạp và khó hiểu như thế đấy…
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
27 Tết. Một điều gì đó.
Có tiếng người lao xao dưới đường
làm nàng tỉnh giấc. Nàng mở mắt, nhìn chậu cây bên cửa sổ vẫn còn chút sương
đêm lóng lánh. Sớm thế này mà người ta đã đi chợ mua sắm Tết rồi cơ đấy. Nàng
vươn vai, uể oải ngồi dậy, gấp chăn màn. Nàng là thế, đã tỉnh dậy rồi thì chẳng
thể ngủ tiếp được nữa. Thế là, mặc kệ nàng có muốn thế hay không, một ngày mới đã
bắt đầu.
Một ngày bình thường của nàng vốn
chỉ quanh quẩn với công việc, họp hành, deadline và lượn lờ với mấy cô bạn
thân. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay nàng không phải đi làm, vì công ty đã bắt
đầu nghỉ Tết. Cũng chẳng có deadline nào để hoàn thành – nàng đã làm xong hết
việc rồi còn đâu. Hội bạn thân của nàng cũng đã đi chơi với người yêu hết, bỏ
nàng lại một mình. Có trải qua những dịp lễ tết mới thấu hiểu tâm trạng của
những con người còn độc thân. Nàng thở dài. Nàng vốn là người rất giỏi hoạch
định chính sách cho công ty, lập hết kế hoạch này đến kế hoạch nọ, vậy mà giờ
đây phải làm gì trong mấy ngày Tết, nàng cũng không biết nữa.
Mà nàng cũng không phải xấu xí
vụng về gì hết. Linh Nhi: 23 tuổi, phó giám đốc marketing của một công ty lớn,
xinh đẹp, giỏi giang, khéo léo. Tưởng như cuộc sống của nàng đã là toàn vẹn,
thế mà có một thứ bạn bè nàng đều có, mà nàng lại không có. Đó là người yêu.
Không phải nàng ế – nàng sẽ chẳng bao giờ ế: xung quanh nàng luôn đầy ắp những
vệ tinh. Vấn đề là nàng chưa muốn yêu thôi. Kể từ khi biết thích thích nhau là
gì, cho đến giờ, nàng đã trải qua hơn chục mối tình. Đấy là tính cả những mối
tình vu vơ hay những cơn say nắng bất chợt. Còn tình yêu nghiêm túc thì mới có…
hai. Nhưng bây giờ, nàng vẫn ở trạng thái single. Nàng vẫn đi tìm một điều gì
đó mà nàng không biết rõ, ở một chàng trai nào đó mà nàng chưa biết mặt. Nàng
vốn phức tạp và khó hiểu như thế đấy.
28 Tết. Người cũ số 1.
Nàng chẳng biết tại sao nàng lại
đang ngồi ở đây. Quán cũ, rất quen, mọi thứ như mới xảy ra ngày hôm qua. Nàng
ngồi đây, Huy ngồi đây – hai cô cậu lớp 12 mặt còn non choẹt, đang nắm tay nhau
và hồi hộp trao nhau nụ hôn đầu. Mới đó mà đã sáu năm rồi, giờ nàng và Huy đâu
còn là teen nữa… 30’ trước, nàng nhắn tin cho “My ex no 1” – may là nàng vẫn
còn giữ số, may hơn là Huy không đổi số – và hẹn gặp Huy. Nàng cũng chẳng biết
nàng làm thế để làm gì. Nàng hay có những ý tưởng bất ngờ trong đầu, và nàng
lập tức làm theo những điều đó, dù chúng có thể khiến người khác cuống lên,
thậm chí phát điên.
– Linh Nhi đấy phải không? Em
khác quá.
Huy bước vào quán, nở nụ cười
niềm nở quen thuộc. Hai người bắt tay nhau, Linh Nhi khẽ mỉm cười. Một cơn gió
ngập tràn những kỉ niệm cũ ùa vào tâm hồn nàng. 17 tuổi, nàng háo hức bước vào
mối tình đầu tiên. Cưa cẩm được Huy – chàng hot boy có nụ cười tỏa nắng của
trường – nàng vui sướng, hồi hộp, rồi bối rối, lo lắng. Nàng đã từng làm tất cả
vì Huy, từng hi sinh nhiều buổi học thêm để đi tìm mua quà cho Huy, để đi chơi
với Huy. Những quán trà sữa, cà phê teen, những buổi xem phim và những chiều đi
dạo cùng nhau ven bờ hồ lộng gió… Tình yêu đầu bao giờ chẳng là mối tình thơ
mộng nhất. Và cũng dở dang nhất. Một buổi chiều, khi hoàng hôn đã buông, nắng
sắp tắt, nàng gặp Huy, khẽ nói: “Mình
chia tay thôi.”
– Sao hồi đó Em gái lại nói lời chia
tay đột ngột vậy?
– Ừm. Tự nhiên Em gái thấy nên như
thế.
– Nên như thế, hay chỉ là do em
muốn như thế?
– … Em cũng không biết nữa. Hồi
đó Em gái đã yêu anh rất nhiều, bằng tất cả niềm tin, đúng không?
– Anh cũng đã luôn nghĩ như thế
đấy.
– Đó chính là lí do mà Em gái nói
chia tay. Em từng là người chủ động trước, và khi giành được trái tim anh, em
đã hân hoan biết bao nhiêu. Em đã yêu anh quá nhiều, thậm chí yêu hết luôn cả
phần của anh. Anh luôn nghĩ Em gái yêu anh, vì thế anh cảm thấy không cần phải giữ
em chăng? Hồi đó, anh chỉ nghĩ đến em, và nhớ đến em, những lúc anh đang rảnh
rỗi, bạn bè chưa rủ đi chơi game và anh đang ngồi buồn chán ở nhà, có phải
không?
– 6 năm rồi, bây giờ Em gái lại ngồi
luận tội anh đấy à?
– Không phải thế. Chỉ là hồi đó,
càng ngày Em gái càng thấy buồn và thất vọng thôi. Anh đã quá thờ ơ với em, trong
khi cái Em gái cần thì nhiều hơn là những tin nhắn ngắn ngủi mỗi tối. Con bé Linh
Nhi 17 tuổi thấy nó không thực sự được tôn trọng và được yêu thương đầy đủ như
nó muốn. Thế là nó chia tay mối tình đầu.
Hai người cùng bật cười, rồi chìm
vào im lặng một lúc lâu. Mỗi người vẩn vơ theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình
một lúc nữa, rồi chào nhau và chúc nhau một năm mới vui vẻ. Trước khi ra về,
Linh Nhi hỏi Huy một câu cuối: