Hữu duyên – Kì cuối
Minh Hà cầm ly Latte lên, bình thản uống, không quên giấu một nụ cười và nghĩ thầm trong bụng: “Đồ ngốc”!
Minh Hà nhẹ nhàng đẩy tập sách được chuẩn bị một
cách cẩn thận về phía Linh:
– Thôi
nào, anh Hoàng đã phải thức mấy đêm để soạn thảo toàn bộ đề cương ôn luyện này
cho chị đấy, chị không biết ơn anh ấy à? Không thể nhận được sao?
Tự nhiên, Linh cảm thấy tủi thân vô cùng. Những giọt
nước mắt rưng rưng, chực trào ra. Ngốc thật, tại sao lại như vậy chứ? Có nhất
thiết phải rơi nước mắt trước cô ấy không? Minh Hà là Em gái gái tốt của mình,
nhưng cũng là bạn gái của anh ấy. Chắc hôm nay không phải muốn nhìn thấy bộ
dạng thê thảm và đáng thương của mình, cô ấy mới đến đây đấy chứ? Có khi nào
câu chuyện của ngày hôm nay sẽ được tường thuật lại cho Hoàng nghe từ đầu đến
cuối, từ câu thú nhận từng thích anh ấy, cho đến cả lúc mình rơi nước mắt vì
tủi thân, vì thua cuộc hay không? Mình là cái gì? Là trò cười cho họ ư?
– Được
rồi, chị nhận. – Linh gạt nước mắt – Cảm ơn hai người. Giờ thì chị về được rồi
chứ?
– Vâng
ạ. Và chị nhớ gửi tin nhắn cho anh ấy để cảm ơn nhé. Em sẽ không nói hộ chị đâu. – Minh Hà vẫn cười bí ẩn.
– Sao
cũng được, tùy em. – Linh cầm túi đứng dậy.
– Đồ
ngốc. Anh trai Em gái chờ tin của chị đấy.
Linh sững người, quay lại nhìn Minh Hà, không giấu vẻ
ngạc nhiên tột độ. Cái gì? Anh trai? Linh có nghe nhầm không nhỉ? Sao lại là
anh? Minh Hà là bạn gái của Hoàng cơ mà? Hết tròn mắt nhìn Minh Hà, Linh lại
nhìn vào những cuốn tài liệu mà cô mang đến. Giấy in còn mới cứng, được đóng
bọc và ghim chắc chắn. Thực sự lúc này, Linh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô ngồi lại ghế, nhắm mắt, uống một ngụm cà phê to, trước khi hỏi Minh Hà:
– Chị
không hiểu. Em nói vậy là sao?
– Bà
chị ngốc nghếch. Em là Em gái gái anh Hoàng. Minh Hoàng – Minh Hà. Chị không để ý à? Anh
Hoàng không hề biết Em gái lừa chị vụ Em gái là người yêu anh ấy, nên rất thắc mắc về
thái độ của chị. Anh Em gái nhát lắm, quan tâm đến chị lắm mà không dám thể hiện ra ngoài.
Hai người đúng là ngốc như nhau.
– Sao
lại như thế được. Hôm ấy Hoàng tới đón em…
– Hâm
quá, anh trai không thể tới đón Em gái gái à? Mà chị cũng thật buồn cười, nghĩ lại
xem, chị hỏi anh em: “Anh tới đón Minh Hà
à?”, chứ có phải là: “Anh tới đón
người yêu à?”, hay “Minh Hà là người
yêu anh à?” đâu.
– Nhưng
mà… – Linh chưa hết sửng sốt khi biết được thông tin động
trời này. Minh Hà vẫn nheo mắt nhìn vào cái mặt ngố tàu của Linh, không nhịn
được cười:
– Này,
đôi khi Em gái thấy hình như ông trời cũng ủng hộ Em gái đấy. Nếu hôm đó anh Em gái mà lộ
ra chuyện Em gái không phải là người yêu mà là cô Em gái gái của anh ấy thì xem như kế
hoạch của Em gái đi tong rồi. Chị đâu còn dám thú nhận với Em gái rằng chị cũng thích
anh Em gái nữa.
Linh đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào Minh Hà. Thực
sự, Hoàng có tình cảm với cô sao? Ngốc quá, lỡ nói ra với cô ấy hết rồi, biết
làm thế nào bây giờ.
– Anh
ấy chưa bao giờ kể về người anh ấy thích với em. Tính ra, chị đúng là “first
love” của anh Em gái đấy. Em phát hiện ra điều này khi một lần dọn phòng, Em gái tìm
thấy bức ảnh của chị trên bàn anh ấy. Bức ảnh chị đang ngủ gật trên bàn, và
phía sau có ghi dòng chữ…
Minh Hà dừng lại giữa chừng. Linh hồi hộp theo dõi
từng lời cô nói nãy giờ, mắt tròn xoe, ngạc nhiên thấy rõ. Minh Hà nghịch ngợm:
– Không
nói nữa. Haha. Chị thử đoán xem anh ấy ghi chữ gì sau bức ảnh. Có đáp án thì
sms cho Em gái để Em gái check nhé, bà chị ngốc!
***
Đêm đã khuya. Cầm trong tay tập tài liệu của Hoàng, Linh thực sự
nghĩ mình đang mơ. Mọi sự vượt xa so với mức tưởng tượng của cô. Hoàng cũng có
tình cảm với Linh. Cô đã không nhầm, đã cảm nhận đúng. Chỉ là không tin vào cảm
giác của mình mà thôi. Lật nhẹ nhàng từng trang giấy, công sức mấy đêm trắng
của Hoàng, Linh hạnh phúc vô cùng. Dường như, vết thương ngày nào giờ đã bắt
đầu lên da non. Hình ảnh chập chờn của Việt vẫn hiện ra trong giấc mơ của Linh
giờ không còn nữa, đã từ lâu không còn nữa. Chỉ còn văng vẳng đâu đây tiếng ghi
ta với bản Romance quen thuộc vang lên, đưa Linh vào giấc ngủ thật sâu, thật
ngon. Cô cầm điện thoại, mỉm cười soạn tin nhắn:
“Sáng mai
em phỏng vấn! 7h vào phòng thi. Hẹn anh 9h ở quán nhé!”
Tin nhắn được gửi tới số điện thoại của Hoàng – điều
mà đã lâu rồi Linh chưa làm sau khi Minh Hà xuất hiện. Mai là phỏng vấn rồi.
Canberra hằng mơ ước, nước Úc xa xôi, liệu Linh có với tới?
***
Hoàng tới quán sớm hơn giờ hẹn để chờ Linh, vừa đi
vừa tưởng tượng đến bộ dạng của Linh lúc này đang trong phòng phỏng vấn. Không
biết cô có run không, có quá sợ hãi mà trả lời lắp bắp không? Tới nơi rồi,
Hoàng chưa vào mà còn đứng bên ngoài, ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh của quán.
Nơi đây gắn với những kỉ niệm của Hoàng và Linh. Lần Linh nhảy cẫng lên vì được
vào làm việc, lần uống sinh tố dưa hấu, cà phê sữa, lần nhìn thấy Linh lúi húi
với chồng sách cao ngập đầu, lần nhìn cô nhắm mắt thưởng thức bản Romance mà
Hoàng chơi, cả lần Linh ngủ thiếp đi trên bàn vì quá mệt, Hoàng ngăn không cho
Trang đánh thức Linh nữa. Cô ấy ngủ ngon quá, giống như lâu lắm rồi không có
một giấc ngủ tròn giấc vậy. Những kỉ niệm ùa về, Hoàng bất giác mỉm cười…