Hôn anh, thêm một lần nữa nhé!
Mỗi lần đứng trước cửa nhà tôi là cô gái ấy sẽ chuẩn bị nói một câu chuyện, dài và lộn xộn. Còn tôi thì luôn chỉ lắng nghe, trong vai người bạn được gia đình Em gái trả tiền hàng tháng để im lặng và nghe Em gái nói.
Thêm một
lần nữa nhé!
Đó
là ngày cuối cùng của tháng Mười, mưa mang cái rét đầu
mùa ùa vào lòng Hà Nội. Những con đường trùng xuống,
ảm đạm trong một màn mưa miên man và day dứt. Khi tôi
đang ngồi bên cửa sổ căn gác nhỏ của mình, đọc một
số tài liệu cho cuộc họp chuyên môn, những hạt mưa hoà
vào nhau rồi lăn dài thành những dòng tiếc nuối phía bên
ngoài lớp kính, cô gái đó tìm đến trước cửa nhà tôi.
Em đứng trước bậc thềm, giũ nhẹ chiếc ô in hình nhiều
bông hoa nhỏ màu cam ngả nâu xếp thành những vòng tròn
đồng tâm cho những hạt nước mưa rơi xuống và đưa ngón
tay trắng bệch nhấn vào chuông cửa. Nửa phút sau, cánh
cửa mở ra. Em đứng trước tôi, mắt nhìn thẳng, cái cổ
cao hơi vươn lên dường như đang cố tìm cho mình âm vực
của sự bình tĩnh. Và Em gái tìm được. Bình thản, Em gái nhìn
vào mắt tôi:
Em cần nói chuyện.
Em co
người, vùi mình vào chiếc gối màu xanh nhạt đặt
ở góc chiếc ghế đệm trắng, mắt nhìn đăm đăm
vào bức tranh “Phố” treo ở bức tường đối diện.
Tôi lặng im nghe Em gái nói, lặng im như từ trước đến giờ
vẫn vậy, trong vai người bạn được gia đình Em gái trả tiền
hàng tháng để im lặng và nghe Em gái nói. Người ta nghĩ em
nên có một người có thể khiến Em gái tin tưởng và tâm sự,
bởi có một ngày, họ nhận ra Em gái không có đến một người
bạn thực sự. Em chìm trong câu chuyện của mình, miên man
nói, mắt vẫn không rời bức tranh trên tường – bức tranh
vẽ một góc phố nào đó của Hà Nội với những đường
nét đơn giản và gam màu của quen thuộc của mùa Thu. Câu
chuyện dài ra theo những lúc đến giảng đường, về nhà,
ngồi vào bàn ăn, bữa trưa một mình, những món ăn từ
rau đến thịt, đến cả chiếc đĩa đựng những quả táo,
chiếc găng tay lấy đồ nướng trong lò của cô giúp việc
tên Hoài, chương trình tivi lúc ba giờ chiều, chiếc áo
dài cô biên tập viên mặc, bản nhạc đàn bên dương cầm
đứt đoạn bởi cơn mưa, và mùi mưa lạnh giá tràn căn
phòng…
Bây giờ anh muốn
làm gì? – Em đột ngột quay sang và hỏi tôi.Làm gì à? –
Tôi hỏi lại trong lúc tìm kiếm một suy nghĩ – Tôi muốn
một giấc ngủ dài, quên tuốt những cuộc họp rắc rối.
Khi tỉnh dậy, tôi sẽ ăn một tô phở nóng.Em chẳng thích
ngủ, và cũng chẳng muốn ăn phở. – Em nhún vai.… Em chỉ muốn
đi……Hôm nay đủ rồi.
Em về đây!Đủ rồi? –
Tôi nhìn Em gái hoài nghi.Vâng, đủ rồi!Tôi thấy có
chuyện gì đó khác!Anh mắc bệnh
nghề nghiệp nặng quá rồi đấy. Có lẽ với bác sỹ tâm
lý thì đầu óc ai cũng có vấn đề! – Em cầm chiếc ô
với những vòng tròn hoa đồng tâm lên, bước về phía
cánh cửa.Em cứ quay lại
nếu thấy cần!
…
Đó
là cuối chiều của một ngày cuối tháng Mười, trời tối
sớm, không gian là một màu ảm đạm và buồn bã. Bốn
mươi lăm phút sau khi ‘bệnh nhân’ của tôi bước
ra khỏi cánh cửa, tôi đã quay lại và tiếp tục nhấn
chìm mình trong đám tài liệu với mong muốn về một giấc
ngủ dài và tô phở nóng sau khi thức dậy. Ngoài cửa kính,
mưa rơi mỗi lúc một nặng hạt, những cành cây run rẩy
trong từng cơn gió lạnh. Trong một thoáng, tiếng chuông
cửa kéo tư tưởng vừa tự do bay tung lung quay lại với
căn phòng nhỏ. Cô gái ấy lại đang đứng trước cửa
nhà tôi, tay giũ nhẹ chiếc ô in hình những bông hoa li ti
xếp thành nhiều vòng tròn đồng tâm. Nửa phút sau, cánh
cửa mở ra. Em đứng đó, những sợi tóc thấm nước mưa,
bết lại thành những lọn nhỏ, vai áo trắng và gấu quần
jeans thì đã ướt nhẹp. Em ngước lên, lặng lẽ nhìn
tôi bằng ánh mắt trong suốt, đôi môi mím chặt và cố
giữ cho mình đứng vững trên đôi chân run rẩy vì lạnh.
Tôi nhớ Em gái có
mang ô !Vâng… – Em cúi
mắt xuống.Vào đi ! – Tôi
đẩy vai Em gái qua khỏi cánh cửa. – Và nói cho tôi nghe đã
xảy ra chuyện gì.
Căn
phòng tê cứng trong im lặng. Em so vai trong chiếc chăn
mỏng và duỗi nhẹ những ngón chân đỏ
ửng – dường như đã đi bộ rất xa, xoay nhẹ người trong
bộ đồ rộng rãi tôi đưa Em gái thay trước đó, mắt vẫn
đăm đăm nhìn vào bức tranh ‘Phố’ treo trên tường,
màu sắc ấm áp hơn đôi chút với cái chụp đèn vừa bật
sáng. Tôi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh và chờ đợi.
Cảm giác thật khó tả khi nhìn vào Em gái trong khoảnh khắc
đó, giống như Em gái đang quay lưng về phía tôi, quay lưng lại
với thế giới đằng sau, gương mặt chìm trong bóng tối
của sự cô độc đang khao khát được chia sẻ. Em nhắm
mắt:
Ba mẹ Em gái ly hôn
rồi. Sáng nay mẹ đã lên máy bay……Mẹ sang Ý, còn
Em gái thì chưa bao giờ thích nước Ý cả. Em chỉ muốn Hà
Nội.…Ba nói với em:
‘Ba rất tiếc’. Và chiều nay, ba đi Nha Trang dự hội
nghị… …Cô Hoài rất
buồn vì mẹ đi. Chiều nghe tin con trai cô ấy ở quê ốm.
Thế nên cô ấy đã xin nghỉ ba ngày… Em dặn cô ấy nghỉ
một tuần. Em nói Em gái tự lo được……Dù sao Em gái cũng
đã 21 tuổi rồi. Em đã rất lớn. Em đã học qua lớp nấu
ăn, biết dọn nhà, đến trường, về nhà, chơi dương cầm
hoặc xem tivi khi buồn… Không còn là con bé 6 tuổi phải
để người lớn giục đi ngủ……Ba không hay ở
nhà với em. Mẹ cũng thế……Suy cho cùng, em
chỉ quen với sự có mặt của cô Hoài. Em chẳng thấy có
gì thay đổi ngoài sự vắng mặt của cô ấy. Nhưng……Hôm nay Em gái ở
lại đây được không ? – Em choàng mở mắt rồi quay sang
nhìn tôi, vẫn ánh nhìn trong suốt nhưng lấp lánh những
niềm hy vọng của một đứa trẻ.Nếu Em gái muốn.
Nhưng Em gái sẽ nấu bữa tối, đồ ăn có trong tủ lạnh. –
Không tỏ ra ngạc nhiên, tôi khoát tay làm một động tác
chỉ về phía nhà bếp.
Em nhoẻn
cười, gạt chiếc chăn mỏng sang, đi về phía nhà bếp,
bỏ mặc tôi phía sau – đăm đăm nhìn vào bóng gót chân
em thấp thoáng sau gấu quần phải xắn lên vì quá dài.
…
Đó
là một buổi tối của ngày cuối tháng Mười, căn phòng
hơi se lại bởi cái rét đầu tiên vừa mới về ngày hôm
qua giữa lòng thành phố. Phòng ăn ấm áp với những chiếc
đèn rủ xuống từ trần nhà, toả ra thứ ánh sáng màu
mật ong loãng dịu nhẹ. Em đặt tô canh xuống bàn, đến
gần và hôn nhẹ lên tóc tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn em. Em
cười :
Như một gia đình
vậy !
Ừ, “như
một gia đình”. Đã lâu rồi, tôi không thấy trong lòng
nhẹ nhõm đến lạ lùng như vậy. Có lẽ việc sống quá
lâu với những bữa ăn một mình khiến khoảnh khắc này
trở nên rất khác biệt.
– Tại
sao anh không sống với ba mẹ?
– …
– Ba mẹ
anh không giống ba mẹ em. Họ vui hơn mà! – Em ngước mắt
nhìn lên những chiếc đèn, mắt long lanh sáng với những
ý nghĩ vui vẻ về ba mẹ tôi.
– …
– Anh thử
món canh đi. Em vừa đọc công thức làm nó trên gói hạt
nêm. – Em mỉm cười – Em chưa từng làm, cũng chưa ăn
bao giờ. Hồi trước, Em gái gọi đó là Món canh cho Thỏ. Có
quá nhiều loại củ, anh thấy không…
– …
– Anh thấy
ngon chứ? Cả món này nữa… Trong tủ của anh rất nhiều
đồ… Chị ấy mua cho anh hả?
– “Chị
ấy”? – Tôi ngước lên – À, mẹ tôi.
Em ngậm
đầu đũa, mắt lại ngước về phía những bóng
đèn.
Phần
còn lại của bữa tối trôi qua im lặng. Gần hai năm, tôi
đã tạo ra một thói quen là nghe Em gái nói và không
can thiệp nhiều vào mạch ngôn từ của em. Cho đến
lúc muốn nói về bữa tối dành cho Thỏ với 70% rau củ
quả thì bắt gặp những suy nghĩ trong mắt em. Ừ, có lẽ
sự vui vẻ lúc này đối nghịch quá với nỗi buồn Em gái mang
theo. Có một gia đình vừa mới tan vỡ.
…
Đó
là đêm cuối tháng Mười trời mưa, khi đồng hồ
đang chỉ về những giờ cuối cùng của ngày, cô gái ấy
và tôi đang ngồi trên những chiếc ghế khác nhau, theo dõi
một chương trình tổng hợp bóng đá. Một lát sau, Em gái đứng
dậy, làm một điệu bộ rón rén rất buồn cười và đi
về phía tôi trên những ngón chân. Em ngồi xuống tấm thảm
dưới chân tôi, vươn tay choàng qua cổ tôi:
Em chỉ muốn
được ôm thật chặt!
Một vài
giây để cảm nhận mùi hoa Lavender trên tóc em.
Lẽ ra anh nên
nói những lời vui vẻ trong bữa tối chứ? Ăn tối với
anh thật là chán!…
Tôi
đưa tay và ôm lấy em. Cái ôm chặt tốt cho một thân thể
rã rời sau những ngày mệt mỏi. Nghe cánh tay Em gái siết lại
trên cổ tôi, để gần nhau thêm một chút.
Nếu Em gái muốn
hôn anh thì sao? – Em thì thầm cùng với một nụ cười
nghịch ngợm.Em có biết mình
đang đi đâu không?Có!
Và
chỉ một động tác đơn giản, Em gái áp môi em
vào môi tôi. Đó là những thời khắc cuối cùng của tháng
Mười, khi ngoài trời, mưa vẫn nặng hạt rơi, gió thổi
lạnh từng cơn, và phía bên trong căn phòng, chúng tôi đã
hôn nhau rất lâu…
