Hoa anh thảo nở muộn – Kì 2
Không còn những bức thư dài như trước, không còn những cuộc tán gẫu xuyên đêm như trước. Hải Phong dường như đã biến mất khỏi thế giới này, hoàn toàn không dấu vết…
Vancouver tháng ba.
Trời vẫn mưa, lạnh và ẩm ướt. Đan đã quá quen với công việc tình nguyện của
mình. Lúc này, Julia cũng không thuờng xuyên đi cùng nhóm nữa, bởi sinh viên y
khoa như cô bắt đầu bước vào thời kì đi thực tập tại các bệnh viện. Tiểu Lan
lại vướng lịch chỗ làm thêm, một số người thì ôn thi. Cũng có thêm nhiều sinh
viên xin gia nhập vào nhóm. Vẫn còn Đan và Peter ở lại duy trì và chỉ huy các
hoạt động của nhóm tình nguyện. Đan lúc này đã trở thành một leader năng nổ và
thạo việc. Cô vẫn thường xuyên chat với Phong, kể về công việc của mình, về
công ty nơi cô sắp vào phỏng vấn. Người ta nói trong tình yêu, không gian xa
cách như một cơn gió, có thể thổi tắt đi ngọn lửa nhỏ nhưng cũng có thể thổi
bùng lên ngọn lửa lớn. Đan và Phong, chắc thuộc trường hợp thứ hai. Khoảng cách
nửa vòng trái đất không làm nhụt đi ý chí nơi Đan. Cô vẫn yêu, vẫn hi vọng, vẫn
mong chờ. Cô vẫn hằng đêm ngồi đọc mail Phong gửi với những lời chan chứa yêu
thương. Ba tháng xa cách, không biết bao giờ Phong sẽ lại sang Vancouver. Đan
không hỏi nguyên nhân vì sao anh về Việt Nam lâu thế, và hình như Phong cũng
không muốn kể. Một vài lần né tránh chuyện này khiến Đan thấy mình không nên
nhắc về vấn đề đó nữa. Chỉ cần Hải Phong còn yêu và nhớ tới cô, thế là đủ! Tất
nhiên, cô tin anh, tin vào tình yêu của anh. Sự chờ đợi không khiến Đan mệt
mỏi. Với cô, có lẽ, đợi chờ là hạnh phúc.
Nhưng rồi, hình như
có gì đó đang thay đổi, không còn những bức thư dài như trước, thấm đẫm yêu
thương như trước, không còn những cuộc tán gẫu xuyên đêm. Đan không biết số
điện thoại của Phong ở Việt Nam. Từ hồi Phong về nước, chưa một lần hai người
nói chuyện với nhau qua điện thoại. Facebook khóa chế độ viết lên tường từ ngày
rời khỏi Vancouver, những mail viết trong nước mắt của Đan cũng không nhận được
reply. Hải Phong dường như biến mất khỏi thế giới này, à không, biến mất khỏi
cuộc đời Đan, chỉ cuộc đời Đan thôi, hoàn toàn không dấu vết.
Mail cuối cùng gửi
đi trong vô vọng: “Anh còn yêu Em gái không?”.
Vẫn không có câu trả lời nào cho sự chờ đợi của cô.
Hãy nói yêu thôi,
đừng nói yêu mãi mãi. Bởi vì trong cuộc đời này, không có gì là mãi mãi cả. Nếu
có, nó sẽ không bao giờ là tình yêu.
***
Sau những tháng
thực tập và làm việc đầy chăm chỉ, Đan lọt qua ba vòng thi cùng một vòng phỏng
vấn của một công ty kiểm toán với số điểm gần như tuyệt đối. Nhưng cảm giác vui
mừng chỉ vẻn vẹn trong phút chốc, nỗi nhớ Phong lại trào lên tha thiết. Vị trí
này có được là nhờ Phong, nhờ nhóm tình nguyện của anh, nhờ lời động viên của
anh. Đó là ngày tháng hạnh phúc hiếm hoi mà Đan có được ở nơi đất khách quê
người này. Những tưởng rằng cuộc đời sẽ mỉm cười với những ai biết trân trọng
nó, nhưng hình như không phải. Đan biết Phong là người tốt. Cho đến tận lúc
này, khi mà Hải Phong không còn thuộc về cô nữa, Đan vẫn tin chắc chắn Phong có
nỗi khổ tâm nào đó. Anh không liên lạc với Đan, nhưng anh bạn Peter thì lại
biết tin về Phong rồi nói cho Đan. Peter nói thỉnh thoảng Phong vẫn mail cho
cậu ấy. Phong về Việt Nam để làm việc và đã có bạn gái, anh muốn Đan quên anh
đi. Đan chợt giật mình.
Giấc mơ của cô, cơn
ác mộng của cô, cuối cùng lại là sự thật sao?
Đừng, cầu trời. Nếu
có đúng, cũng hãy dừng lại ở phần đầu thôi. Hải Phong, dù có việc gì xảy ra đi
nữa, cũng phải sống thật tốt và khỏe mạnh nhé anh. Dù anh có yêu ai khác, có
rời xa em, Em gái cũng không bao giờ trách
anh.
Bởi vì khi đã yêu,
chúng ta sẽ sẵn sàng chấp nhận tất cả để người kia được hạnh phúc.
***
Ngày cuối tuần
dường như dài vô tận. Giờ có thời gian để nghỉ ngơi, thư giãn nhưng Đan vẫn
thích được đi hoạt động như trước đây hơn là ở nhà nằm thượt trên giường. Đã
rút khỏi hoạt động tình nguyện và nhường lại vị trí leader cho một Em gái khóa
dưới, nhưng thỉnh thoảng cả nhóm cũ của Đan vẫn gặp nhau và nói chuyện, hỏi
thăm về công việc của nhau, vẫn xem nhau như gia đình nhỏ. Mọi người thường
xuyên nhắc về Phong. Hình như Peter đã thông báo tin Phong về nước và ở lại hẳn
bên đó cho họ. Lòng Đan quặn thắt. Cô vẫn cười, gượng gạo. Có gì đau khổ hơn là
đau mà không được khóc, buồn vẫn phải cười. Đan tin chắc rằng những gì liên
quan đến mình, có lẽ Peter sẽ mail về cho Phong. Đan muốn cho Phong biết cô vẫn
sống tốt, để anh không phải cảm thấy có lỗi với cô.
Julia đến nhà Đan
vào buổi chiều chủ nhật nắng ấm. Lâu lắm rồi cả hai không gặp nhau vì công việc
quá bận rộn. Đan mở cửa sau tiếng chuông và ôm chầm lấy Julia, trước khi Julia
đặt lên hai má cô những nụ hôn phớt nhẹ.
– Lâu quá không gặp chị, Julia của em. Ở nhà nhé,
em sẽ đi siêu thị. Tối nay Em gái định làm salat Nga ăn kèm phô mai, spaggheti và
thêm chút Champage nhỉ?
Đan vừa nói vừa
chạy vào phòng bếp bưng lọ hoa anh thảo vừa cắm ra ngoài, đang loay hoay xem sẽ
đặt ở đâu cho hợp lý.
– Hoàng Đan. Hôm nay không được rồi.
– Sao thế? Em tưởng hôm nay chị sẽ dành buổi tối
cho em?