Hoa anh thảo nở muộn – Kì 1
Bỗng có ai đó nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau. Chặt và ấm lắm. Hai con người nhỏ bé giữa đại lộ mênh mông, hai trái tim dường như đang cùng chung nhịp đập…
Đan bước từng bước
chậm rãi quanh Heaven Lake. Đã hơn một vòng rồi, nhưng dường như cái không khí
nhộn nhịp thường lệ của nơi này không những không giúp gì được cho cô trong
việc làm dịu đi những muộn phiền, mà trái lại còn làm Đan cảm thấy cô đơn hơn.
Sinh viên những khóa trước của trường cô đang theo học đã ngầm đặt tên cho cái
hồ nhỏ nằm trong khuôn viên trường này là “Heaven”, bởi hầu hết những đôi yêu
nhau đều tỏ tình bên hồ, trong ánh sáng và không gian lãng mạn. Những chiếc ghế
đá không bao giờ bỏ trống, những cặp tình nhân tay trong tay dạo chơi, những
nhóm bạn bè đùa nghịch, cười vang, thỉnh thoảng dừng lại pose hình khiến Đan
thở dài đánh thượt. Cô thầm oán trách sao mà cuộc sống không công bằng. Hoàng
Đan – cô gái xinh xắn và khá cổ điển, không thích cuộc sống ồn ào, hứng thú với
nhạc không lời, yêu sự giản đơn và hoang dại của loài hoa anh thảo, là du học
sinh ngành Quản trị kinh doanh năm cuối ở Vancouver – một thành phố lớn của
Canada. Cô chăm chỉ, học hành ổn nhưng lại khá trầm tính. Bốn năm học ở đây chỉ
biết đến giảng đường, lên thư viện, rồi lại về nhà, rất ít khi tụ tập với bạn
bè. Cũng chỉ vì cái tính nhút nhát ấy mà buổi phỏng vấn hôm nay cô đã bị đánh
trượt. Lọt được vào vòng cuối cùng này không phải là dễ, ai cũng biết điều đó.
Hai lấy một. Thế mà Đan lại để tuột mất cơ hội quý báu của mình chỉ trong phút
chốc, khi mà sau gần 30 phút bị quây bởi những câu hỏi khó nhằn, người phỏng
vấn chợt hỏi cô: “I fell the atmosphere is
so heavy. Can you sing a song?”. Và cô đã từ chối. Để rồi khi ngồi ngoài
chờ kết quả trong khi ứng viên khác phỏng vấn, cô nghe một giọng hát vang lên
trong phòng. Dĩ nhiên, Đan biết mình đã thua.
Đang ngán ngẩm vì
trượt ngay vòng cuối thì chân cô đụng phải chiếc vỏ lon nước ngọt ai đó để quên
bên hồ. Sẵn sự bực tức kìm nén cả ngày nay, Đan bặm môi đá mạnh vào chiếc vỏ lon,
mà không ngờ rằng sau khi đập mạnh vào chân chiếc ghế đá trước mặt, nó bắn
ngược trở ra, rơi tõm xuống hồ. Thường ngày cô đâu
có thế. Nếu là thường ngày, Đan đã nhặt nó lên rồi tìm thùng rác bỏ vào. Hồi
còn ở Việt Nam cô còn từng được cử đi tham dự hội thảo về vấn đề môi trường của
học sinh, sinh viên toàn thành phố cơ mà. Vậy mà hành động vừa rồi khiến chính
cô phải xấu hổ. Hai người ngồi trên chiếc ghế đá gần đó nhìn Đan chằm chằm. Đan
bắt đầu cảm thấy hối hận.
– Này bạn. Một sinh viên sao có thể vô ý thức vậy
chứ? Bạn có biết môi trường đang ngày càng ô nhiễm không?
Đan tròn mắt nhìn
vào người đang giáo huấn mình. Một tên khá điển trai, đeo kính cận, khoác ba
lô, tay cầm máy ảnh. Và hơn hết, anh ta nói Tiếng Việt. Nhưng chẳng quan trọng
nữa rồi, lúc này thì hầu như tất cả những người trong vòng bán kính 10 mét đều
ngoái lại nhìn cô. Cảm giác tội lỗi biến mất, thay vào đó là giận tên kia đến
điên người. Chưa bao giờ và chưa có ai làm cô mất mặt đến thế. Đan xẵng giọng,
quắc mắt với “kẻ lắm chuyện” (biệt danh
mà cô đặt cho anh ta):
– Kệ tôi, liên quan gì đến anh?
“Đã bực mình sẵn rồi còn gặp xui xẻo. Kẻ này
chắc sống ở đây lâu lắm rồi mới nhiễm cái kiểu nói thẳng vào mặt người ta không
chút nể nang thế.” – Đan nghĩ bụng và bước đi qua anh ta. Nhưng “kẻ lắm chuyện” không cho cô kệ. Anh tiếp
tục đi theo Đan, tiếp tục giáo huấn:
– Sao bạn lại nói kiểu vô trách nhiệm thế?
– ….
– Bạn nhìn xem ở quanh đây có bao nhiêu người, rồi
họ sẽ nghĩ gì về Việt Nam chúng ta?
Lần này thì Đan
quay lại, mắt đã rưng rưng:
– Vậy anh muốn gì? Muốn tôi quay lại đó, lội xuống
hồ nhặt lên hả? Được thôi. Vậy thì đi.
“Kẻ lắm chuyện” có vẻ hơi ngạc nhiên khi
thấy đôi mắt ướt của Đan. Anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cách Đan bước
từng bước dứt khoát tới chỗ chiếc vỏ lon nước ngọt bị rơi. “Bước hùng hồn thế này thì dễ mà cô ta sẽ
tháo giày tháo tất lội xuống lắm.” Anh ta chạy theo, kéo tay Đan:
– Được rồi, ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ muốn nhắc
bạn phải có ý thức bảo vệ môi trường thôi.
– Trông tôi dễ bắt nạt lắm phải không? Giống con
ngốc chứ gì?
Đan bắt đầu nấc lên
từng hồi trong sự lúng túng của “kẻ lắm
chuyện”. Có vẻ như anh ta không ngờ là chuyện lại diễn ra theo chiều hướng
này, đang tự hỏi mình đâu có làm gì quá đáng mà cô ấy lại khóc. Dĩ nhiên, “kẻ lắm chuyện” phải xuống nước:
– Được rồi. Đi nào. Tôi sẽ mời bạn một ly cafe,
được không? Bạn đừng khóc nữa.
Có những cuộc gặp
gỡ đến một cách tình cờ như sự sắp đặt của số phận. Lần đầu gặp nhau, nước mắt
cô đã rơi.Phải chăng đó là điềm báo cho sự trắc trở của định mệnh?
***
Quán cà phê bên cạnh
trường với cái tên đơn giản “Link” cũng là quán quen của Đan, mỗi
khi muốn yên tĩnh, cô thường ra đây ngồi một mình, đọc sách, nghe nhạc, nhâm
nhi một cốc Latte Macchiato. Hôm nay là lần đầu Đan tới cùng với một người con
trai nên chị phục vụ cứ nhìn cô cười tủm tỉm. Kẻ đang ngồi đối diện với Đan đã
bớt lắm chuyện hơn, chỉ im lặng ngắm cô uống cà phê với một vẻ mặt khó hiểu.
Đan nhìn lên, bất chợt gặp ánh mắt của anh ta. Không thể phủ nhận là nãy giờ
khóc được nên cô cũng thấy thoải mái hơn nhiều. “Kẻ lắm chuyện” chỉ không may gặp Đan đúng vào lúc cô đang stress
nên lĩnh hậu quả thôi.