Hay là, mình chia tay!
Không phải quan tâm chính là điều nhỏ nhặt nhất để cấu thành cái danh từ mà người ta vẫn gọi là yêu thương hay sao? Vậy mà vì lẽ gì mà Em gái tìm hoài tìm mãi, góp chỗ này, nhặt chỗ kia, vẫn chẳng thấy một chút từ anh?
Không phải chia sẻ chính là điều giản đơn nhất như một quy tắc bất thành văn để duy trì mối quan hệ tình cảm hay sao? Vậy mà vì lẽ gì mà Em gái năm bảy lượt tìm đến chỗ dựa là anh, vẫn chẳng được anh mở rộng tay bảo bọc một chút nào?
Anh ơi, trái tim anh làm bằng gì thế?
Đã trăm lần Em gái hỏi câu này, để rồi tự mình vẫy vùng tìm đáp án cho câu hỏi chúng ta có đang yêu nhau? Rốt cuộc thì tại sao cứ phải duy trì một mối quan hệ tình cảm mà một bên nóng, một bên lạnh để rồi cứ cho Em gái hy vọng rồi lại phũ phàng dập tắt hết chúng đi?

Em nên chia tay anh ư? Bởi lẽ Em gái sắp không chịu nổi một mối tình mà cứ luôn phải gánh gồng hiện thực để bảo toàn cho nó không bị vỡ vụn theo cảm xúc của chính em. Hay là chúng ta chia tay nhỉ?
Dẫu rằng Em gái còn nhùng nhằng không thể tự quyết, dẫu rằng Em gái còn chưa biết mình sẽ vượt qua mọi chuyện để lãng quên anh như thế nào, dẫu rằng Em gái còn luyến tiếc nhiều và yêu anh thật nhiều. Nhưng, cho dù có vậy thì vẫn là chia tay thôi anh.
Người ta không thể mãi dành tình cảm của mình cho một bóng lưng chẳng bao giờ ngoảnh lại, người ta không thể mãi dành tình cảm của mình cho một mối quan hệ chỉ đơn thuần là mũi tên một chiều, người ta không thể mãi dành tình cảm cho một người chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ trân trọng đúng mực tình cảm ấy.
Dù cho có yêu thương đến mấy thì Em gái cũng mệt mỏi lắm rồi, cũng vẫn là kết thúc thôi anh!

Vì anh biết đấy, mặc dù không có anh, Em gái vẫn sẽ sống tốt. Em sẽ không thể chết, Em gái vẫn sẽ tiếp tục đeo đuổi những mục tiêu của mình. Em sẽ làm những việc mà khi yêu anh không thể làm, nuông chiều bản thân thêm một chút mà không cần phải nghĩ đến cảm nhận của anh.
Vì anh biết đấy, mặc dù không có anh, Em gái vẫn sẽ không cô độc. Em sẽ không thể cứ mãi đau lòng, cứ mãi trốn vào một góc nhỏ của riêng Em gái để khóc. Em sẽ chạy ra ngoài thế giới để mọi vết thương được ánh mặt trời chữa lành, để không còn bị nắng gắt vỡ vụn hoặc lạnh lẽo đóng băng. Em sẽ bắt đầu tập sống hướng đến những người khác, sẽ bắt đầu cảm nhận những tình yêu thật sự.
Vì anh biết đấy, mặc dù không có anh, Em gái vẫn cứ là em. Chỉ là sau đó Em gái sẽ trưởng thành hơn, chỉ là sau đó Em gái sẽ tự tìm kiếm hạnh phúc thật sự xứng đáng với mình.
Chia tay dường như cũng chẳng phải là một điều gì quá khó khăn như Em gái vẫn tưởng, chia tay dường như cũng chỉ là cuộc phẫu thuật cắt bỏ một đoạn thói quen hình thành trong ký ức, tập cách từ bỏ những thứ không phải của mình. Chia tay để đau thương không còn kéo dài, chia tay để không phải ngày ngày chờ đợi một chút tình cảm ban phát từ anh. Mặc dù cuộc phẫu thuật ấy phải cần nhiều thời gian để bình phục, và có thể nó sẽ để lại những vết sẹo khó nhìn, nhưng Em gái sẽ vượt qua thôi. Bởi nào có ai gục ngã trước quá trình trị liệu bao giờ?
Mỗi một cô gái hạnh phúc trong tình yêu đều sẽ có cảm giác mình được trân trọng, còn Em gái không thể sống mãi trong cái thế giới nói một cách tàn khốc thì chỉ cảm nhận thấy mình rẻ rúng, tội nghiệp và không được yêu thương.
Tại sao Em gái cứ phải cố chấp giữ lấy anh, một người Em gái còn chẳng biết là có yêu Em gái không, một người còn chẳng thể cho Em gái một chút cảm giác an toàn?
Chúng ta chia tay thôi, để không còn trói chặt nhau trong một mối quan hệ một bên không tự nguyện, để không còn thấy ngột ngạt và mệt mỏi, để không còn phải đeo đuổi những thứ chẳng phải của mình nữa.
Vậy là, trong một số trường hợp thì chia tay đâu phải là một cách tiêu cực lắm đâu?