Hãy cùng tớ viết tiếp… câu chuyện cổ tích
Lãng mạn, mộng mơ, nó luôn tin vào những câu chuyện cổ tích với công chúa và hoàng tử. Một ngày đẹp trời, một “hoàng tử” đã xuất hiện trong câu chuyện cổ tích của chính nó…
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
“Hâm hâm dở dở” và “lãng mạn hết thuốc chữa” là những từ bạn bè thường
dùng để miêu tả nó. Nó có sở thích mãnh liệt là ngồi mơ mộng hoặc nghe nhạc. Một
trong những điều ước lớn của nó là có người tặng đúng 17 bông hồng giấy vào
ngày sinh nhật 17 tuổi của mình, nó quyết sẽ đổ người ấy ngay lập tức. Và dĩ
nhiên, điều ước ấy… không thành hiện thực. Sắp sang tuổi 18, nó vẫn là một cô
bé con tràn ngập niềm yêu đời và lòng tin sâu sắc về những câu chuyện cổ tích,
về hoàng tử, công chúa và nụ hôn tình yêu đích thực. Một cách tình cờ, có vẻ
như chàng hoàng tử trong mộng của nó đang thực sự xuất hiện…
***
“Nhật ký, ngày… tháng… năm…
Không định nghĩa được tâm trạng
của mình bây giờ nữa, mình đang ngồi ở trước ban công đón gió và nghĩ vẩn vơ về
cái mặt đáng ghét ấy. Hôm nay đi lễ hội đón xuân ở trường, có chút trục trặc kĩ
thuật nên chương trình không bắt đầu đúng giờ được. Ban tổ chức bật nhạc beat
khuyến khích mọi người lên hát chữa cháy. Nhưng xem ra cách đó không thành công
lắm, câu hát đầu tiên sắp bị bỏ lỡ. Thằng Ếch cũng trong ban tổ chức, chạy đến
nhét cái micro vào tay mình, ỉ ôi:
– Hát đi bà, giúp tôi đi! Xin bà
đấy!.
Miễn cưỡng, mà cũng không hẳn là
miễn cưỡng, nếu đợt trước không bị ốm thì hôm nay cũng đã đăng ký tiết mục rồi,
mình đứng dậy bước dần lên sân khấu.
“Và cơn mưa ngoài trời đêm gió lạnh, giật mình nhớ đến anh, hãy chờ em
anh nhé… Yêu anh ngàn lần hơn nữa…”
Nhưng đúng vào khoảnh khắc mà
thằng Ếch lấy hơi thì một giọng hát khác bất ngờ vang lên:
“Một phút anh ngẩn ngơ…”
Mình hầu như sửng sốt, vội vàng
tiếp lời:
“Một phút Em gái thầm mơ…”
Đừng hỏi về ý nghĩ đầu tiên, dĩ
nhiên là mình thấy như phim rồi, hay quá còn gì nữa. Còn sau đó, ôi, mình gần
như không còn trong hội trường nữa, mình đang đi giữa cơn mưa, đang ngập tràn
trong những giai điệu ngọt ngào, đang đắm chìm hạnh phúc bên “người yêu thương”
trong tưởng tượng. Và tạm thời, người yêu thương của mình – hắn đang bước đến
từ phía bên kia sân khấu, có lẽ là còn tỏa sáng trong mắt mình lúc ấy nữa.
…“Sớm mai dành cho nhau tia nắng đầu tiên rạng ngời…”
Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ
tay, mình hân hoan khỏi nói. Và đau buồn thế này, mình bị đánh thức khỏi giấc
mơ đẹp bởi một câu nói siêu kiêu căng và ngạo mạn, hắn chìa tay:
– Lớp trưởng 12 Lý!
Mình cũng chìa tay, lấy hết bản
lĩnh:
– Lớp trưởng 12 Sinh!
Hai đứa đi xuống, đến khi chương
trình kết thúc mình cũng không gặp hắn thêm lần nào nữa. Mình không biết tên hắn,
cũng không định tìm hiểu. Đúng là một tên con trai kiêu căng!
Nhật ký, ngày… tháng… năm…
Không thể tin được, mình gặp hắn,
tình cờ ba ngày sau vụ hôm trước. Chẳng lẽ thế giới lại chật chội đến thế,
chẳng lẽ Trái Đất lại thực sự tròn?
Chiều nay cái Thu bận học thêm.
Nhưng trời rét, có đợt gió mùa mới, cái cảm giác gió thổi tóc bay và hình ảnh
những chiếc lá cuối cùng rời khỏi cây không cho phép mình ở nhà, mình đi mua
sách một mình. Chỉ có ta với con đường vắng, với gió và lá cây, mình nhâm nhi
vài câu hát. Rồi một tên con trai vụt nhanh qua, chỉ kịp giật mình nhìn thấy
giỏ xe tên đó đầy chong chóng. Được một đoạn thì hắn bất ngờ phanh gấp, dừng
vài giây rồi quay mặt lại, sau đó quay hẳn xe lại, thốt lên:
– A! Cậu!
Công nhận là mình tương đối sửng
sốt, vì đâu ra lại có lắm sự tình cờ thế, đường mình đang đi cũng chẳng phải
đường đến trường, thế mà lại gặp nhau. Đã lỡ cùng đường rồi nên cũng đành nói
chuyện, hắn tỏ ra thân thiện và dễ gần, nhưng cuối cùng thì vẫn là một tên kiêu
căng. Trước khi rẽ, 2 đứa dừng xe lại và có một đoạn hội thoại ngắn ngắn thế
này:
– Nãy vụt qua nghe tiếng cậu hát
nên tớ nhận ra đấy!
Mình không tin là hắn nghe được,
nhưng không tin không được.
– Ờ!
– Cho tớ mượn điện thoại! – Hắn
bấm số của hắn vào máy mình – Cậu ấn tượng nhất ở tớ điều gì?
– Hả! Ờ, thì, lớp trưởng lớp lý –
Có một chút nóng mặt, chẳng lẽ lại nói lúc nào mình cũng thấy hắn kiêu căng dã
man.
– Vậy lưu tên tớ là Lý trưởng
nhá!
Hắn trả điện thoại lại, chào mình
rồi vèo một cái, biến mất luôn. Không thể không thấy bực khi gặp tên con trai
như thế. Nhưng hình như mình đang không bực được. Trước lúc chào, hắn rút một
cái chong chóng trong giỏ xe đưa cho mình: “Cầm một cái nhé!”. Dĩ nhiên, đấy là
thứ mình thích, rất thích, nhưng chưa được tặng bao giờ, đến cho cũng không
nốt! Nhưng sao hắn lại có một giỏ chong chóng, và sao hắn lại đưa cho mình? Chẳng
lẽ cũng tình cờ nốt. Không biết, không biết, mọi chuyện thật lạ. Mình vẫn chưa
biết tên hắn, và mình đã có số điện thoại hắn… Không, có gì đâu, cũng chỉ là
hai lần gặp, vậy thôi!