Giấc mơ có thật – Kì 3: Giấc mơ của Hải Thanh
Nhà trường tổ chức cuộc thi “Nữ hoàng Sakura” để tìm ra bạn gái xinh đẹp và tài năng nhất trường. Các cô bạn “phát sốt” lên với cuộc thi, còn tôi thì chẳng có chút hào hứng gì…
Khi tôi đến, Hạ Yên đang ngồi
khóc, một cô bạn khác ngồi cạnh, mặt mày cũng thê thảm không kém. Bác bảo vệ
mắng xơi xơi:
– Con cái nhà ai mà lén lút đến
chỗ này. Có biết đây là chỗ nào không mà tùy tiện vào trộm, lại còn chụp ảnh vớ
vẩn. Đưa máy ảnh đây, tôi sẽ tịch thu!
Hạ Yên giữ chặt chiếc máy ảnh:
– Cháu xin chú, chú đừng lấy máy
ảnh của cháu. Bố mẹ cháu tiết kiệm mãi mới mua được, chú mà tịch thu, bố mẹ cháu giết
cháu mất.
– Chú đừng tịch thu máy ảnh của
bạn ấy! – Tôi chạy vào năn nỉ. – Các bạn ấy đã biết lỗi rồi mà.
– Tôi không quan tâm. Nhiệm vụ
của tôi là bảo vệ khu nhà này. Bất cứ ai vi phạm, kể cả là Học Sinh THPT, đều sẽ bị
kỉ luật nghiêm khắc. Mấy cô cứ ngồi đây, tôi sẽ đi báo cáo cấp trên.
Nói rồi, bác bảo vệ khóa cửa,
nhốt chúng tôi lại trong phòng. Hai bạn nữ chán nản bó gối ngồi một góc, đưa
mắt nhìn quanh phòng. Dù là phòng bảo vệ của một ngôi trường danh tiếng, căn
phòng này vẫn đơn giản như bao căn phòng bình thường khác. Cả phòng chỉ có đúng
một cái giường, một chiếc bàn làm việc, hai cái ghế và một radio cỡ nhỏ. Tôi
đưa mắt nhìn lên phía trên. Một cái cửa sổ hiện lên như lối thoát của một hang
động cằn cỗi, ánh sáng từ đó xiên xuống như chiếu sáng cả căn phòng, sáng cả…
lòng tôi nữa. Cửa sổ thoáng, lại không có thanh chắn, chỉ cần vặn chốt là ra
được ngay. Tôi hớn hở gọi hai đứa bạn:
– Trèo lên kia mà trốn ra ngoài!
– Chỗ đó cao lắm, lại chật nữa,
liệu có lên được không? – Hạ Yên lo lắng.
– Được mà, chỉ cần cố một chút là
được. Để mình lên trước xem nhé.
Tôi kê ghế, leo lên rồi cố sức
vươn người bám lấy cái cửa sổ. Hai đứa bạn cổ vũ ở bên dưới. Nhưng đúng lúc tôi
nhét được hai tay và nửa người qua cửa sổ thì phòng bảo vệ bật mở. Bác bảo vệ
quát:
– Tất cả ra ngoài!
Hạ Yên ấp úng chỉ vào tôi:
– Nhưng còn bạn Hải Thanh ạ…?
Bọn cháu…
– Con bé này, đã bảo ở dưới chờ
mà không nghe, cứ thích làm trò vớ vẩn. Tưởng thoát được khỏi phòng bảo vệ này
là dễ lắm hả? Bây giờ cứ mắc kẹt ở đó cho sướng nhé!
– Chú ơi, cứu cháu với. – Tôi rên
rỉ. Nửa người tôi đang đu trên bậu cửa sổ, còn hai chân thì đang ở không trung.
– Bây giờ cháu không biết ghế ở đâu, chú
đỡ cháu xuống với. Cháu xin lỗi ạ!
Bác bảo vệ nghe vậy, đỡ tôi
xuống, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Thật là chưa từng gặp con bé Học Sinh THPT nào… to gan như thế
này cả.” Đỡ tôi xuống xong, bác ấy phủi tay, nghiêm khắc nhìn chúng tôi rồi chỉ
ra phía cửa:
– Xếp hàng dọc đi về trường, nhanh!
Phù, may quá đi mất. Cả ba đứa sợ
xanh mắt mèo, líu ríu theo nhau đi về. Ngày hôm sau, cả lớp tôi náo loạn cả
lên. Duy Liên – cô bạn hôm qua bị bắt cùng với Hạ Yên ở phòng bảo vệ – “nổ” với
các bạn:
– Khu nhà “VIP” bên đấy to cực,
gấp mười mấy lần trường mình. Riêng cái sân cũng lát toàn bằng đá màu, còn vẽ
thêm tranh của toàn họa sĩ nổi tiếng. Học sinh thì xinh cực kì, con gái thì dễ
thương, con trai thì… chu choa… đẹp trai lắm. Bọn mình đã gặp mấy người, còn
đẹp hơn cả mấy anh trên TV.
– Có đẹp hơn anh Lee Min Ho không?
– Bọn con gái lao xao.
– Hơn thì chưa chắc, nhưng suýt
soát với ngang ngửa thì… nhiều. Xì tai lại cực ổn nữa, đồng phục đã đẹp sẵn rồi
mà. Bạn nào đến đó đảm bảo nhìn không chớp mắt
– Vẫn ao ước tới đó cơ à? Hôm nay
lại đến đó cùng tớ nhé! – Tôi đập đập lưng, trêu cô bạn.
– Ấy không không… – Duy Liên xua
tay. – Đường đến đó đáng sợ lắm, phải đi qua nhà kho toàn gián với chuột, mình
không dám đến nữa đâu. Mơ ước vẫn chỉ là mơ ước, nhỉ?
Cả lũ con gái lại ngồi chống tay
lên cằm mơ mộng. Phải rồi, tôi cũng có “mơ ước” của riêng tôi mà…
Giờ ra chơi ngày hôm đó, nhà
trường thông báo cho chúng tôi về cuộc thi sắp tới của trường: “Nữ hoàng Sakura”,
nhằm tìm kiếm các Nữ Sinh cấp 3 xinh đẹp và tài năng tại Sakura. Phần thưởng thì
nhiều lắm: tiền này, cúp kỉ niệm này, nhưng giải thưởng “lung linh” nhất khiến
bọn con gái đứa nào đứa nấy há hốc mồm rồi ao ước chính là… sẽ được đặc cách
vào học tại khi nhà dành cho “con nhà giàu” mà không phải đóng thêm tiền học.
Trời đất, vậy thì đứa con gái nào mà chẳng muốn đăng kí tham gia cơ chứ! Vòng
thi đầu tiên sẽ là phần thi năng khiếu, phỏng vấn, hùng biện. Hẳn là sẽ “cam go”
lắm đây! Hết giờ, tôi uể oải xách cặp xuống sân trường. Nhóm bạn vẫn không ngớt
bàn tán về khu nhà VIP cuộc thi nữ hoàng trường vừa được công bố. Khoác tay vào
áo tôi, Hạ Yên dò hỏi:
– Hải Thanh nghĩ gì về cuộc thi
này, mình thích nó quá!
– Mình không biết, tôi ấp úng,
mình phải về hỏi mẹ đã.
Khi tôi về, chỉ có mẹ ở bếp, tôi “thông
báo” luôn:
– Trường con tổ chức cuộc thi “Nữ
hoàng Sakura” mẹ ạ. Bạn nữ nào đạt giải sẽ được thưởng tiền và đặc biệt còn
được chuyển sang học tại khu VIP mà con kể cho mẹ đấy.
– Thế con có định tham gia không?
– Dĩ nhiên là có rồi! – Tôi hớn
hở. – Con sẽ trình diễn năng khiếu… đánh đàn bằng cốc của con!
Mẹ tôi cười phá lên:
– Thế thì không trúng được đâu
con gái yêu, trường con nhiều bạn xinh và giỏi vậy, lại giàu nữa, sao “đàn cốc”
của con qua được?