Gia tộc Máu Trần – Họ Nguyễn (Chap 19)
Tiếp theo sau bà nhà e là bà nhà chú 9, bà này thì cực kì hiền từ, giản dị lại từ tốn. Nhìn cách ứng xử của bà với mọi người xung quanh thì biết, bà nói chuyện nhẹ nhàng, có trước có sau.
Chú 9 Em gái có 1 đứa con gái bị tật từ nhỏ, từ nhỏ tay chân nó co quắp, không phát triển, suốt ngày cứ nằm trong nôi, thím Em gái phải chăm sóc nó y như trẻ sơ sinh, nhưng khi sinh nó ra gia đình nhà chú làm ăn rất phát đạt, phải nói là lên như diều gặp gió, chú thím từ một ngôi nhà nhỏ với 5 cái máy may may gia công mũ trong chớp mắt có 1 cái Villa mặt đường, xe cộ máy móc các kiểu, từ may gia công chuyển sang tự may và bỏ sĩ mũ và dép…
Con của chú hưởng dương 16t thì cũng mất, từ lúc đó nhà chú vỡ nợ làm ăn xuống cấp, phải bán nhà về ở với ông nội Em gái trở lại. Con bé này thì nó thiêng lắm, ngày đám tang của nó, lúc người ta xếp trái cây lên bàn thờ nó, có xếp đủ loại quả, trong đó có 1 quả lê, mà con bé này lúc sống nó ghét ăn lê lắm, vừa đặt đĩa trái cây lên bàn thờ nó thì trái lê rơi văng ngay xuống đất, thấy thế người nhà lại nhặt bỏ lên, nó lại rơi, mọi người xung quanh bảo chắc do quả đó để trên bị cấn hay mất thăng bằng nên rơi nên bỏ nó xuống dưới, lại xếp quả xoài chồng lên trên, thế mà vừa quay đi quả lê lại rơi xuống đất ngay và luôn, quả xoài ở trên lăn xuống thế chỗ quả lê. Thím e thấy thế mới nhớ ra là con bé này ghét lê lắm nên bảo mọi người lấy quả lê xuống luôn thì mọi chuyện bình thường. Đêm hôm trước ngày chôn cất, mọi người ngủ quanh quan tài nó thì chú Em gái đang ngủ nghe tiếng nó khóc hoài. Còn lúc chôn cất xong thì như thường lệ cúng cơm linh mới, thím Em gái nghĩ đã là người chết thì chỉ cúng cơm thôi nên cứ cúng cơm ngày 3 bữa bình thường, được tầm 10 ngày thì đêm đó thím Em gái thấy nó về, nhưng không thấy mặt chỉ nghe nó nói:
-má ơi, cúng cơm hoài thế, cúng bánh nậm cho con đi, con them bánh nậm.
Lúc nó còn sống nó ýt ăn cơm lắm, thím Em gái đi buôn, bỏ hang về trể nên toàn ghé chợ mua bánh nậm với cháo cho nó ăn thôi. Mà lúc nó còn sống nó không nói được nhé, chỉ ớ ớ cười cười thôi, vậy mới nói con người khi chết đi dù có là linh bình thường cũng có 1 sức mạnh nào đó mà khoa học không thể giải thích được, như là tác động vào suy nghĩ con người là cái tất yếu nhất mà họ có được sau khi chết đấy ạ.
Bà tổ cô nhà chú lên thì chú tranh thủ hỏi về con chú ngay. Bà trả lời:
-Con con lúc sống trên dương gian chỉ nằm 1 chỗ, ăn 1 chỗ, k nói không đi, bởi thế nó không gây bất kì tội nghiệp gì cho nên xuống đó nó không phải chịu tội, nó sống dưới kia rất sung sướng, giờ nó không còn là con con như xưa nữa, nó có cuộc sống mới với diện mạo mới, bản thân nó mất như thế có thể làm Nường (giống như anh Em gái ấy ạ, anh Em gái con trai nên gọi Quận, còn gái thì gọi Nường) nhưng nó không học gì cả, bà cũng chịu thôi không khuyên nó học hành gì được, bây gửi vàng tiền cho nó nhiều quá nó hóa hư, bây cũng đừng thường xuyên cúng cơm nó làm gì nó không có nhà đâu.
-Thế nó đi đâu mà không có nhà ạ ?
-Nó đi chơi suốt con ơi, đi Đà Lạt Sài Gòn, lâu lâu mới về gặp ta, nó còn bảo ta ‘bà đi chơi với con đi’ ta bảo không có tiền thì nó vứt tiền ra bảo ‘bà yên tâm, con lo hết, ba má con gửi cho nhiều tiền lắm’, lâu lâu ta còn thấy nó đi chơi với nhiều bạn, ta nói thì nó bảo ‘con sống trên dương có làm được gì đâu, xuống đây phải bù chư’
Chú thím Em gái nghe vậy cũng thở dài, thím e bảo nó khổ trên này mười mấy năm rồi, giờ nó hư như nào cũng được, miễn sao nó sung sướng là được. Bà còn nói thêm với chú :
-Con này, số con là mạng chết té trên cao, bà phải che chở con vất vả lắm hôm nay mới dặn con được, con tránh leo cây, leo rào, leo mái nhà cho bà, có hôm con leo mái nhà bị ngã, bà mà về đỡ không kịp là con chết rồi chứ không còn ngồi đây đâu, bởi thế từ nay con tránh chỗ cao cho bà, chẳng may ngày lễ bà đi dự lễ ở xa mà con như thế lại về che đỡ cho con không kịp thì chuyện đã rồi bà không chữa được đâu.
Chú Em gái nói có nhiều lần leo mái nhà bị xảy chân xém té như đều lấy đà vững lại hoặc bám vào vật xung quanh mà không té thật.
-Còn nhà mình bây giờ bà đang dẫn lộc vào cho các con làm ăn, cho nên cái chỗ thắp hương trước ngõ con đem vào nhà đi, để đấy ‘cô bác’ người ta dòm ngó, bà khó dẫn lộc vào lắm, cứ lộc vào họ để ý thấy lại bảo sao nhiều thế lại xua ra bớt cho các nhà bên cạnh.
NOTE : ở đây xin nói sơ qua về cách thắp hương trước ngõ ạ. Trước ngõ nhà các bác có 1 ống (bát) hương, ống hương ấy thắp là để cho thần đất (tức thần ngõ), ống hương này phải đặt trong ngỏ, tức là không treo ở ngoài trụ ngỏ mà phải treo trong khuôn viên đất nhà mình thì thần mới hưởng toàn bộ được. Nếu treo ngoài thì các cô hồn lang thang vất vưỡng sẽ xúm lại để được hưởng hơi nhang (hưởng ké vì họ k có ai thắp cho cả trừ các bàn lễ cúng âm hồn cô bác). Hưởng được 1 lần sẽ trông chừng để khi nào nhà các bác thắp hương sẽ xúm lại. Nhà nào để bát hương phía ngoài ngõ và hay thắp nhiều thì xác định chỗ đó âm hồn cứ tranh nhau đứng đó đợi mãi nhé… :gach : Vì vậy nên ‘cô bác’ sẽ để ý nhà các bác, tài lộc vào ào ạt thì họ sẽ đánh cho phân tán cho các nhà bên cạnh bớt vì họ cũng thường xuyên được hưởng hương hay đại loại các mâm cúng cô hồn của các nhà xung quanh mà…