English EN Vietnamese VI

Duyên hạnh ngộ (Kì 1)

Tắt tính năng chặn quảng cáo nếu không xem được Clip. Xem toàn màn hình (Full Screen) để hạn chế quảng cáo

Những mùa đông năm ấy ghi dấu một thời chúng tôi ở bên nhau. Ba đứa, hai trai một gái, làm thành một nhóm bạn thân…

1. Chúng tôi chơi với nhau từ năm lớp mười, học cùng nhau ba năm học và rời xa nhau khi mỗi đứa đến một chân trời mới sau khi chia tay cuối cấp.
 
Ngày ấy chúng tôi vẫn hồn nhiên lắm, hai đứa con trai hay sang nhà tôi học nhóm, mẹ tôi coi chúng như con trong nhà, lần nào cũng làm cơm rồi mời hai đứa ở lại. Tôi là con gái, được bọn con trai chiều ra mặt. Mặc dù vẫn chí chóe, vẫn giận hờn rồi đôi khi có chiến tranh lạnh, xong tôi biết có hai thằng luôn ngốc nghếch chờ tôi mỉm cười. Hai đứa nó, là cả một trời kỷ niệm của tôi.
 
Hôm nay chúng tôi họp lớp cấp ba, tôi đã đến quán từ rất sớm. Bạn bè cũng xuất hiện lác đác mấy người, càng về sau càng nhiều những gương mặt nửa xa lạ, nửa thân quen nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi chào nhau, nhận ra rằng đã có quá nhiều khác biệt kể từ khi xa trường. Lớp trưởng bắt đầu buổi họp lớp, mọi người chăm chú lắng nghe nhau kể chuyện, kể về những cuộc hành trình trở thành người trưởng thành của nhau. Phải, chúng tôi đã trưởng thành rồi, đã lớn hơn rất nhiều so với ngày xưa ấy. 
 
Vậy mà, hai thằng bạn kia còn chưa tới. Tôi thấy mắt mình long lanh, sống mũi hơi cay. Chẳng lẽ đứa con gái duy nhất trong nhóm bị bỏ rơi một cách tội nghiệp như thế này sao? Gặp bạn bè khi xưa mừng mừng tủi tủi, không một ai nhận ra sự khác lạ nơi tôi, bởi mắt tôi luôn ướt, và người ta mặc định tôi vui vì xúc động, cũng như những cô bạn gái khác.
 
Tôi ngồi ở một góc bàn, hầu như không mấy khi nói chuyện, chỉ trả lời nếu có ai đó hỏi mình. Đôi lúc tôi nhìn lên đồng hồ xem giờ, hai thằng đó chưa bao giờ để cho tôi phải chờ đợi. Nếu là ngày xưa, chúng nó thử giờ cao su lấy một phút, tôi sẽ đấm lưng cả hai thằng kêu thùm thụp, rồi nhéo tai vặn lên cho đỏ ửng. Tôi chợt cười buồn, bất giác có tiếng ai đó gọi tên.
 
– Mộc Miên, hai thằng khỉ đó vẫn chưa đến à? Có báo trước với cậu gì không?
 
Lớp trưởng nhìn về phía tôi tươi cười hỏi. Chẳng có bất cứ một thông báo nào cả, chúng tôi thậm chí còn không có số điện thoại của nhau. Nếu có, tôi còn ngồi đây ngốc nghếch chờ đợi mãi sao? Kể từ sau khi chia tay thi đại học, vì một lý do ngớ ngẩn nào đó mà tôi chẳng rõ, tôi xóa số của cả hai thằng, cãi vã với chúng nó một trận to rồi về nhà vùi mình khóc nức nở. Phải, tôi tự đẩy chúng nó đi xa mình, bây giờ lại mong ngóng sự xuất hiện trở lại. Biết làm sao được, tôi nhớ cả hai thằng ấy.
 
2. Mùa đông là mùa tôi ghét nhất trong năm, lúc nào cũng phải mặc rõ nhiều áo ấm, lại quàng khăn len to sụ, tay nếu không đeo găng thì lúc đến trường thế nào cũng lạnh cóng. Mẹ tôi biết tôi yếu người, mùa đông lại có nhiều gió lạnh, trên đường đi học phải đi qua một quãng đồng dài nên mẹ cứ không ngớt lời nhờ vả hai thằng bạn.
 
– Minh này, cháu nhắc nhở con bé đeo găng với quàng khăn giữ ấm giúp cô nhé! Nhác không có cô là nó lại bỏ hết ra đấy.
 
Minh gật gù, nó cốc đầu tôi khi cười với mẹ, lúc tôi lên yên sau xe đạp để yên vị cho nó đưa đến trường thì như thói quen, một tay nó vẫy chào mẹ tôi để đi học, một tay đưa ra phía sau kéo tay tôi đút vào túi áo khoác. 
 
Xong xuôi đâu đó nó mới bắt đầu đi, Phong ở bên cạnh chúng tôi cũng đạp xe đi chầm chậm. 
 

© Mobiblog.Org

Tôi không nhớ tôi đã có bao nhiêu mùa đông đẹp trong cuộc hành trình dài hơn hai mươi năm của mình. Nhưng tôi lại có thể nhớ rất rõ những mùa đông năm ấy, những mùa đông có hai thằng bạn, một đứa luôn làm tài xế kiêm nhiệm vụ đưa đón tôi đến trường, kéo tay tôi để trong cái túi áo khoác ấm hủm. Một đứa tất tả chạy đi mua bánh bao nóng hoặc gói xôi lạc để dúi trong ngăn bàn cho tôi làm bữa sáng ngon lành. Mặc dù không nói ra, nhưng cả hai thằng đều coi tôi như một cái nợ, một cái nợ vừa muốn vứt quách cho xong, lại vừa muốn đeo lâu thêm chút nữa. Ngày vô tư tôi vẫn nghĩ, chắc là chúng nó thích ăn cơm mẹ nấu, nên đối xử với con gái mẹ tốt hơn cả lời mẹ dặn. Và tất nhiên, tôi có vui, tôi còn thấy mình hạnh phúc.
 
– Mộc Miên, mày ăn nhiều vào một chút. Con gái không cần giữ eo quá, mày có mập thì vẫn có tao với thằng Minh chơi với mày mà.
 
Lớp mười hai, tôi vừa lo học vừa lo làm đẹp. Cũng chẳng có gì là lạ, tôi không phải là đứa con gái nổi bật, cũng không phải kiểu tài giỏi xuất chúng cho cam, nhưng tôi cũng có một vài người bạn để ý tới. Con gái ở tuổi này, có người theo đuổi giống như được đà đỏng đảnh. Tôi hay dứ dứ nắm đấm lên trêu ngươi hai thằng bạn, chúng nó ế ẩm đến nỗi không có lấy một cô bạn gái, còn tôi, ít nhất cũng có một người bạn trai theo đuổi.
 
Sự thật thì không hẳn vậy, hai thằng bạn tôi có khối cô Em gái lớp dưới thích thầm. Nhưng vì lúc nào chúng nó cũng đi kè kè với tôi, lại chăm tôi như chăm con nít, mấy Em gái khóa dưới nhìn thấy mắt tròn mắt dẹt, có thích cũng không dám tấn công đồn có địch, tôi thích chí vẫn cười khì khì. Bên cạnh có hai thằng ấy, tôi có thể không thấy vui và hạnh phúc sao?
 
3. Nhìn lên đồng hồ, chúng nó vẫn chưa có đứa nào xuất hiện. Mọi người trong lớp gần như đều đã đến đông đủ. Phải rồi, chỉ còn thiếu hai đứa ấy. Lớp trưởng lần này nhìn tôi có vẻ ái ngại, như thể chỉ cần hỏi han một câu gì đó động chạm đến hai thằng là tôi có thể bật khóc như mưa ngay trước mặt mọi người. Sự thật thì tôi không yếu đuối, cũng không phải là đứa con gái hay khóc nhè, chỉ là đôi mắt tôi luôn ướt nước, và khuôn miệng tôi cười buồn. Tôi cứ nhìn xa xăm ra cánh cửa kính của nhà ăn, tôi hy vọng có thể lọt vào tầm nhìn một bóng hình nào đó quen thuộc nhất.
 
– Mộc Miên à, có phải cậu đã đắc tội gì với hai đứa chúng nó không?
 
Một cậu bạn trai lên tiếng hỏi, cậu ấy vừa hỏi vừa cười, như một câu hỏi tếu. Chỉ vậy thôi mà mọi người ra sức xì xầm, lại mắng cậu ấy không khéo, xong quay sang tôi nhìn ái ngại. Tôi mỉm cười, giá như tôi biết tôi đã đắc tội gì với hai đứa nó, để bây giờ tôi không phải ngồi chờ đợi đến ngốc nghếch như thế này.
 
Ngày xưa, tôi vẫn hay bắt nạt chúng nó, vốn dĩ con gái chân yếu tay mềm, lại được chiều chuộng hết sức nên tôi chưa một lần nào bị chúng nó phản công trở lại. Thế mà có một lần, tôi cầm hộ hộp quà của một Em gái lớp dưới đưa cho Minh, nó nhìn tôi như thể tôi là sinh vật lạ, hộp quà không cánh mà bay đến một gốc cây xa tít.
 
– Mộc Miên, mày bị điên rồi. Sao lại nhận quà hộ tao? Tao không thích!
 
Tôi sững người nhìn nó. Chưa bao giờ Minh giận dữ với tôi, cũng chưa bao giờ trừng mắt nhìn tôi. Trong ráng chiều ảm đạm, những đợt lá vàng xoáy tít, gương mặt Minh mờ ảo, bóng nước nhập nhoằng rồi rơi từng giọt tròn trên má, tôi ngồi thụp xuống khóc.
 
Hôm ấy Minh không đèo tôi về nhà, có lẽ vì nó giận. Phong đứng chứng kiến cảnh tượng ấy chẳng rằng chẳng nói, vỗ về tôi mấy chốc rồi kéo tay tôi ra nhà xe lấy xe đi về. Trên đường đi Phong cũng không nói một lời nào với tôi, tôi thút thít.
 
– Là Minh sai hay tao sai? Tao có làm gì đắc tội với nó chứ? Chỉ là đưa quà hộ thôi mà.
 
– Mày sai rồi. Nếu là tao, tao cũng làm giống Minh.
 
Phong vừa nói hết câu thì xe dừng trước cửa nhà tôi, mẹ tôi chạy ra đón hai đứa, đón lấy cặp sách từ trên vai tôi hỏi nhỏ.
 
– Hôm nay Minh đâu sao không về cùng? Mẹ làm bò sốt vang, mấy đứa vào ăn ngay cho nóng.
 
Đầu óc tôi quay cuồng, tôi ghét Minh, ghét cả Phong. Hai đứa nó rõ ràng hùa với nhau bắt nạt tôi. Thế sao Phong còn đưa tôi về, nếu biết trước Phong không đứng về phía mình tôi đã sớm đi bộ về nhà. Thà như thế còn hơn.
 

Khi bạn không vào được Mobiblog, hãy truy cập Mobiblog.fans để lấy địa chỉ website chính thức
Bạn cũng có thể thích

Phim Sex Đảo Tối Cổ

Đảo Tối Tổ - sisainlive.com là website xem phim Sex Việt Nam hàng đầu. Cập nhật các bộ phim Sex loạn luân, Sex Livestream online, Địt nhau online livestream trực tuyến. Với Đảo Tối Cổ, bạn tha hồ xem các clip thác loạn của giới trẻ Việt Nam.

Phim Sex Động Tối Cổ - sisainlive.com

Phim Sex Vietsub Không Che - pornvietsub.com

Ảnh Sex Gái Việt 2k - vav2k.com

Hình Sex Gái Việt Nam - viet2k.com

Hình Ảnh Sex Hot Girl - vavporn.com