Đừng rời xa tao nhé, làm ơn!
Quỳnh – cô bạn thân chí cốt của Minh – đang có ý định… tự tử vì thi trượt đội tuyển…
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
– Tao muốn chết!
Minh tròn mắt, há hốc mồm. Nheo
mắt nhìn Quỳnh, đứa bạn thân con rận cũng phải… nhường nhau, Minh hơi choáng. Nhưng rồi nó chợt
nghĩ lại. Tính sơ sơ cũng đã có cả trăm lần Quỳnh đòi… chết: lúc đèn pin nổi
đầy mặt, lúc cái cân ở nhà tăng thêm hai vạch, lúc mua phải cái áo mới mà chưa kịp mặc đã đụng hàng…Vân
vân và vân vân. Rút cục là dù với lý do nào đi nữa thì lần nào Quỳnh cũng đòi
Minh an ủi bằng cách đưa đi ăn. Nó tự hỏi không biết lần này lại là chuyện ngốc
xít gì đây. Minh thở dài:
– Gì? Lại muốn chết hả? Ở quán
chè bà Lan béo hay quán bánh bèo chị Hai Sún đây?
Quỳnh không nói gì. Rồi đột nhiên
nước mắt nó trào ra. Nó khóc. Thằng bạn thân chợt bối rối. Có vẻ nghiêm trọng
rồi đây, Minh nghĩ bụng. Nó nhìn đôi mắt bồ câu mà nó hay đùa là “con đậu con
bay”của Quỳnh, đang cố nghĩ xem rốt cục có chuyện gì mà làm con bạn thân của nó
phải rơi lệ, thì Quỳnh đã nấc lên:
– Tao… trượt… đội… tuyển…
Chưa thể nói hết câu, giọng Quỳnh
đã nghẹn ngào. Nó không nói thêm gì được nữa. Nhưng giờ thì Minh đã biết lý do.
Nhà trường vừa tổ chức thi chọn đội tuyển Quốc gia các môn. “Minh – lớp phó học tập lớp Hóa – chắc chắn sẽ giành trọn một suất. Và Quỳnh – lớp trưởng lớp Văn – cũng sẽ dễ dàng ẵm một chân
trong đội tuyển thôi. Hai đứa nó có truyền thống học giỏi cơ mà”. Đấy, mọi
người ai cũng bảo thế đấy! Sáng nay, lớp Hóa rộn ràng, sáu người lọt vào đội
tuyển trong đó có Minh. Niềm vui lan tận sang lớp Văn, nhưng cũng trộn lẫn với
lo lắng – chiều nay môn Văn biết kết quả. Cái điều dân tình kháo nhau ấy đã đúng
phần đầu, và có lẽ phần sau cũng bingo thôi.
Thế mà chiều nay, Minh lại nhận
được cái tin động trời này đây. Quỳnh trượt. Khách quan mà nói, Văn mà, thất
thường lắm. Còn tùy hứng lúc làm bài hay quan điểm của người chấm nữa nên trượt
và đậu chỉ cách nhau trong gang tấc. Nhưng về phía Quỳnh mà nói thì cũng phức
tạp đây. Lớp trưởng lớp chuyên Văn, tính đến hiện tại thì đã 11 năm liền đạt
học sinh giỏi, tham gia và giật giải mọi kỳ thi lớn nhỏ… thế mà giờ lại trượt
ngay vòng một chọn đội tuyển Quốc Gia, cũng xấu hổ lắm chứ. Nó sẽ bị mọi người
nói ra nói vào cho xem. Rồi thầy cô sẽ không tin tưởng như trước nữa… Nhưng ai
nói gì cũng kệ, Minh không quan tâm. Quan trọng là giờ đây, Quỳnh đang thút
thít trước mặt nó. Mà nó là nó chúa ghét nhìn thấy con gái khóc. Đơn giản là vì
những giọt nước mắt của lũ con gái không biết có những chất gì trong ấy mà luôn
làm Minh lúng túng. Nó vụng về an ủi:
– Thôi, mày. Nín đi! Bất ngờ lắm
à? Ừ tao cũng bất ngờ lắm ấy.
Trời ạ, an ủi gì mà càng làm cho
người ta khóc to hơn.
– Mày! Thôi mà! Trượt đội tuyển quốc gia thì sao chứ. Có ảnh hưởng
gì đến tương lai của mày đâu. Mày từng nói đích đến của mày là đại học rồi đi du học cơ mà. Còn có mấy
tháng nữa là thi rồi, đừng làm mất ý chí chứ. Quốc gia trượt thì thôi. Mày sợ
đứa nào nói ra nói vào hả? Tao đốn què chân cho coi!
Thấy Minh hăng hái đòi… đốn què
chân cái đứa nào dám nói xấu mình, Quỳnh như được an ủi phần nào. Nó đã bớt
khóc hơn. Minh nhẹ nhõm, vỗ vai Quỳnh:
– Nào, đứng dậy, lau nước mắt đi
rồi tao đưa mày đi ăn. Tao mới biết quán chè bưởi ngon lắm.
Quỳnh ỉu xìu. Chắc mọi hôm nó đã
nhảy cẫng lên rồi. Nhưng hôm nay khác. Nó hầu như không hưởng ứng lời thằng bạn
thân. Nó lôi từ trong cặp ra một
chiếc phong bì.
– Mày đi một mình đi. Tao không đi đâu. Tao về đây.
Mai xin cho tao nghỉ học. Còn đây là… Mai mày mang đến lớp, đưa cho con bí thư
lớp hộ tao.
Không cho Minh kịp phản ứng,
Quỳnh đã lên xe lao đi thẳng. Cái bóng nhỏ bé của con bạn mất hút dần trên con
đường trải đầy lá cây và vắng người qua lại. Trên tay Minh là tờ giấy xin phép
nghỉ học và một lá đơn xin từ chức.
***
Tối. Minh ngồi học mà không tài
nào tập trung được. Lời nói ban chiều của Quỳnh văng vẳng trong đầu. Nghỉ học.
Xin từ chức. Hay là…con bé nghĩ quẩn
thật. Nhanh hơn cả màn biểu diễn phi thân, Minh chộp lấy ngay cái điện thoại,
gọi gấp cho con bạn. Không ai cầm máy. Nó nhắn tin, trong lòng đầy lo lắng.
“Mày vẫn ở đó chứ? Có sao không? Tao lo cho mày quá. Trả lời tao ngay
nhé.”
Minh đếm từng giây chờ tin nhắn.
100, 101… 150… 198, 199…
Tít tít… Ơn trời, nó nhắn lại
rồi.
“Tao ổn. Cảm ơn mày. Tao chưa chết được đâu. Mà có chết… cũng phải qua
ngày kia. Sinh nhật mày cơ mà. Nhỉ?
“Mày nói thật không? Thề đi. Mày là chúa nuốt lời.”
“Uh. Tao thề. Thôi lo học đi. Được vào đội tuyển phải học hành chăm chỉ
vào đấy nhé. Không phải nhắn tin cho tao nữa đâu. Nhắn nữa là tao tắt nguồn đấy.”