Đừng cảm thấy áy náy với "thiên đàng"
Một chiếc quần chip màu ren đỏ cũng không làm giảm đi sự ngoan ngoãn của bạn
A lô, hãng đồ lót nổi tiếng ABC đang sale khủng lắm. Mày thích mặc quần chip màu gì để tao hốt cho cái?
– Màu trắng hoặc kem!
“Ớ!” Đây có thể comment đầu tiên của bạn khi đọc đến đây vì cái phần mở đầu “phô” quá! Và đây chính xác là âm thanh duy nhất tôi phát ra sau khi kết thúc cuộc điện thoại với con bạn chí thân từ hồi cấp hai. Vì giữa hàng đống đồ sale với giá không thể rẻ hơn được nữa, tôi không nhìn thấy được một chiếc quần con màu trắng hoặc kem như yêu cầu. Vì lời thuyết phục chân thành “màu khác đi, xanh, tím, vàng, hồng… màu nào cũng đẹp cả” bị từ chối bằng cách lắc đầu cứng rắn: “Không phải trắng hoặc kem thì khó mặc đồ lắm!”. Vì tôi chợt nhận ra, bạn thân của mình là thành viên của Hội Những Cô Nàng Suốt Đời Mặc Quần Chip Trắng.
Từ thời còn đi học, cô bạn của tôi nổi tiếng là một Học Sinh THPT siêng năng và gương mẫu: Làm lớp phó học tập, học lực luôn đạt ở mức giỏi và xuất sắc, số ngày nghỉ trong năm gần như bằng không, chưa bao giờ nhận một lời phàn nàn từ thầy cô. Sổ liên lạc hằng tháng của cô nàng luôn nhận được một “lời phê” quen thuộc từ cô chủ nhiệm: Giỏi, Chăm Ngoan, Đáng Khen. (Tôi thì cứ luôn thắc mắc, sao cô giáo không làm một chiếc mộc với dòng chữ: “Giỏi, Chăm Ngoan, Đáng Khen” để dành riêng cho cô nàng).
Với đồng phục áo dài trắng tinh khôi, mấy đứa con gái chúng tôi cũng gần như trung thành với chiếc quần trong màu trắng hoặc (thường là do cha mẹ mua cho) nếu không muốn giám thị mời lên văn phòng uống nước trà và viết tự kiểm. Và với “tố chất” của một Học Sinh THPT điển hình, cô bạn của tôi đến giờ này vẫn chỉ quanh quẩn với hai màu trắng và kem quen thuộc, nhất quyết không chịu bổ sung bất cứ màu nào vào tủ quàn áo chip của cô nàng. Thầy quản giáo không còn ở bên để thổi còi toét toét, nhưng ám ảnh “không màu trắng nghĩa là khôn ngoan” vẫn là suy nghĩ không thể nào thay thế được.
Theo một thống kê về xã hội học tôi đọc được cách đây không lâu, tỉ lệ ly hôn của các cặp vợ chồng đến với nhau do mai mối/gia đình ép cưới thấp hơn nhiều so với các cặp vợ chồng tìm hiểu, yêu nhau rồi quyết định kết hôn. Đây cũng là dẫn chứng mà bác của tôi đưa ra để thuyết phục anh con trai cưới một người vợ do bác ấy “chấm”, chứ không phải cô gái mà anh tôi đang yêu. Không biết hên hay xui, anh tôi nhất quyết mang tội bất hiếu chứ không đồng ý (và hai vợ chồng vẫn đang sống hạnh phúc đến giờ này với cậu con trai ba tuổi). Còn cái đầu ưa lý giải của tôi ngay lập tức tìm được lời giải thích: Với những người mà ngay đến chuyện hôn nhân của mình cũng không quyết định được, phải làm theo sự sắp xếp của người khác, thì cả đời chắc cũng sẽ không mâu thuẫn với ai, nhất là với chồng để mà có những bất hòa dẫn đến ly hôn. Thế nên kết quả điều tra trên hoàn toàn hợp lý. Chỉ có điều, tôi không chắc cô dâu nào sẽ hạnh phúc hơn: Không yêu nhưng sống với chồng mãi mãi đến già, hay yêu nhưng nửa đường gãy gánh. Tôi chỉ chắc một điều, chỉ yêu và trải qua các giai đoạn của tình yêu thì mới có được các cảm giác lên đến tột đỉnh: Hạnh phúc tột đỉnh, vui tột đỉnh… Chính những cảm giác maximum này mới có thể tạo nên được những kỉ niệm khó quên trong đời.

Tải ảnh gốc
Nếu như Thiên Đàng chỉ là nơi dành cho những ai tinh khiết như nước đóng chai thì ngay cả thánh Pedro cũng không thể nào có mặt trên ấy để dẫn bạn vào (Ảnh minh họa)
Một ngày 8 tháng 3 nữa lại đến. Mặc dù vẫn là những tuyên bố “hùng hổ” như mọi khi kiểu như “phụ nữ phải vùng lên đòi bình đẳng giới”, nhưng rất nhiều cô nàng thậm chí chưa dám “động ngón tay út” vào những điều nhỏ xíu. Nhiều lời tỏ tình đáng ra phải được nói, nhiều kế hoạch hay ho dành cho tình yêu đang bị trì hoãn vì chủ nhân (là phụ nữ) của chúng sợ “quê” sợ mang tiếng “cọc đi tìm trâu”. Một vài “lời thẳng thắn” muốn nói với xếp xó vì sợ mình trở thành nhân vật chính của câu chuyện gossip công sở. Cũng giống như cô bạn trung thành với quần chip trắng, ao ước của cô là một hình xăm nhỏ hình lá tứ diệp thảo để mang đến sự may mắn. Những ước mơ ấy mãi mãi chỉ dừng lại ở một folder chứa đầy các hình cỏ may mắn tuyệt đẹp trên máy tính, vì cô sợ bị “đánh giá”, bị tì vết…
Tôi cá là những người muốn làm đủ thứ nhưng cũng sợ đủ thứ là những người nếu (chẳng may) được lên Thiên Đàng sẽ chết một lần nữa trong mặc cảm tội lỗi. Chút tì vết do những hành động thuộc dạng “Bad Girls” sẽ khiến họ không thể nào thanh thản được ở chốn đẹp đẽ ấy. Họ sẽ sống (nếu như “lướt qua lướt lại giữa những đám mây vẫn được gọi là “sống”) trong sự áy náy và dằn vặt vì những lỗi lầm mà họ gây ra. Họ thấy không xứng đáng với nơi chốn của sự trong sạch 100%.
Bình tĩnh, hít vào thở ra nào các nàng. Nếu như Thiên Đàng chỉ là nơi dành cho những ai “Giỏi, Chăm Ngoan, Đáng Khen”, tinh khiết như nước đóng chai thì ngay cả thánh Pedro cũng không thể nào có mặt trên ấy để dẫn bạn vào. Và các thiên thần tinh khôi sạch sẽ cũng không thể nào có mặt ở đó để suốt ngày ca hát nhảy múa. Chính vì thế, một chiếc quần chip ren màu đỏ, hay thậm chí là quần lọt khe cũng không làm sự ngoan ngoãn mà bạn đang có giảm đi tẹo nào. Một lời tỏ tình do Cọc nói với Trâu cũng không làm profile của bạn xấu đi.