Điều ước cuối cùng
Du tặng anh 3 điều ước, với ước mong anh sẽ ở bên cô mãi mãi. Thế nhưng, cuộc đời có bao giờ đúng như mong muốn của ta trong giấc mơ…
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
Tôi đón chuyến tàu cuối cùng về
Sài Gòn. Tôi không sinh ra và lớn lên tại đây nhưng có lẽ tôi trót yêu nơi này
từ lâu lắm rồi. Từ những lần tôi mộng mơ về một cái nắng như đổ lửa, về những
con đường có tán lá me bay hiếm hoi mà tình cờ tôi biết khi còn phổ thông. Tôi
yêu cái màu cũ kỹ của từng viên gạch nơi Đức Bà tôn nghiêm. Yêu thứ ánh sáng
nhấp nháy khi nhìn Sài Gòn từ trên cao, yêu tiếng còi inh ỏi giờ tan tầm… Yêu
từ những lời miêu tả rằng nơi ấy có những cơn mưa chợt đến chợt đi lạ kỳ. Và
Sài Gòn đủ lãng mạn để cho những người mơ mộng cứ mặc sức mơ mộng và đủ xô bồ
để những bon chen mặc sức bon chen. Có lẽ điều đó hợp với con người đầy mâu
thuẫn như tôi – một cô gái mơ mộng và cực kỳ thực tế. Nơi ấy có những thứ mà
tôi gọi nó là ký ức. Mà ký ức thì dù có muốn quên hay muốn lãng tránh cũng
không được, cứ như một cái gì đó xa xăm và mông lung, chập chờn, ẩn hiện… Cái
mà người ta gọi là quên có lẽ cũng chỉ là một sự chấp nhận trong chua chát mà
thôi…
Tháng 6 của hai năm về trước…
Đã bao giờ bạn định nghĩa được sự
cô đơn chưa? Con người ta cảm thấy cô đơn nhất là khi nào vậy? Cô đơn là khi
bạn ở một mình, không một mối tình vắt vai, chiều thứ bảy lê la ngồi ngắm người
đèo nhau đi mài bóng mặt đường mà có đôi có cặp? Hay là những buổi tối sau
những bộn bề của một ngày trôi đi rồi, về nhà ôm con mèo nũng nịu, văng vẳng
bên tai âm thanh quen thuộc: “show me the
meaning of being lonely…”. Ở mỗi người, cái cảm giác cô đơn nó khác nhau
cũng như khi cảm nhận cái vị khác biệt của sự chua ngọt của nước chanh và nước
tắc vậy. Nhưng đối với Du cảm giác cô đơn khi vẫn có người ở bên cạnh mình thì
đó mới là sự cô đơn mãnh liệt nhất. Bởi lẽ đối với Du, thực sự không có người
chia sẻ không đáng sợ bằng có người ở bên cạnh mình, có thể ngồi lắng nghe mình
tâm sự hàng giờ liền nhưng bản thân mình lại không muốn nói. Vì hình như những
quan tâm đó không đủ để sưởi ấm trái tim đang lạc nhịp của Du.
– Hình như tao đang yêu mày ạ!
Cho miếng sushi lọt thỏm vào miệng, con bạn ngồi
kế bên Du ăn với một ánh mắt thích thú:
– Ừ, tao biết… ủa… hả?
Mùi mù tạt xộc thằng lên mũi nhỏ
bạn ho sặc sụa. Vừa uống vội ngụm nước, vừa đấm ngực thùm thụp vừa oai oái như
vừa nghe một tin gì đấy động trời lắm vậy.
Yêu một người không yêu mình thì
mãi mãi là một điều dại dột. Du hiểu. Hiểu rất rõ lý thuyết đó thế nhưng tại
sao chẳng thể nào nghe theo lý trí được. Du gặp anh vào một ngày bình thường
như bao ngày khác, nắng cũng vàng và nhịp sống vẫn hối hả. Tất cả đều bình
thường, duy chỉ có trái tim Du là không còn bình thường sau ngày hôm đó. Có cảm
giác như tất cả huyết mạch trong người ngay từ giây phút đó đều chảy vì anh. Những
giấc mơ của Du bắt đầu xuất hiện một người, nụ cười của một người. Anh vẫn chỉ
xuất hiện đều đều trong giấc mơ của Du và thỉnh thoảng e dè hỏi thăm anh một
lời nơi giảng đường, rồi thỉnh thoảng nhìn theo bóng anh và trở về trong sự hụt
hẫng và một cảm giác trống vắng…
Một năm sau…
Quán nhỏ. Có những chiếc bàn be
bé xinh xinh. Tiếng piano nhè nhẹ đều đều. Trần nhà tỏa ra một ánh sáng ấm cúng
đến lạ kỳ.
Du ngồi đấy, cùng với mớ bòng
bong trong câu chuyện của anh và cùng với mớ tơ vò trong đầu cô. Cảm giác lắng
nghe một người mình hết mực yêu thương đang đau lòng, đang tổn thương vì một
người con gái khác không phải mình như ngàn cánh tay đưa ra bóp nghẹt lấy tim
mình. Nếu nói không đau thì đó là nói dối, còn nếu đau, thì không thể ở bên
cạnh và chia sẻ cùng anh được. Du vẫn ngồi đấy, cùng với mớ tơ vò và mớ bòng
bong… Có thể có người sẽ cho cô là rỗi hơi, đi lo một cái chuyện không phải là
của mình, nhưng ngay từ trong tiềm thức trái tim Du vẫn mách bảo là Du muốn ở
bên anh. Vận tốc của những câu từ anh tâm sự đi đến tai Du, truyền lên não rồi
xuống tim nó tỷ lệ thuận với vận tốc những giọt nước mắt Du đang nuốt vào
trong.
Tạo hóa tạo ra con người có lý
trí để từ đó họ tạo nên những thói quen mà miễn nhiễm với những đau đớn đến với
mình. Nỗi đau nếu cứ dai dẳng thì người ta sẽ thôi không còn đau nữa, khi ấy
tình yêu sẽ chuyển qua một trạng thái khác…
Và, Du đã những tin rằng mình sẽ
thôi không đau nữa…
Sáu tháng sau…
– Ơ… anh sao vậy?
– Anh chờ nhóc đấy!
Du cười. Nụ cười giòn tan trong
trẻo trong hạnh phúc bên anh. Bằng trực giác của một đứa con gái, Du biết nụ
cười này sẽ chẳng giữ lại được lâu, nhưng Du mặc kệ. Vì Du muốn sống với cảm
xúc thật của mình, Du không muốn biến mình thành một kẻ nói dối với chính con
người mình trong gương. Tình yêu có chăng cũng chỉ là một cơn say nắng quá lớn
mà thôi. Người ta có thể say nắng nhau, đắm đuối vào nhau để người ta yêu nhau.
Du biết, ở Du chỉ là một nơi dừng chân lại khi trái tim anh chông chênh. Du
chấp nhận, vì Du yêu anh. Thế là đủ!