Đi qua mùa thu – Kì 1: Cô gái mang tên một mùa thu
Câu chuyện này xin được gửi tặng những bạn đã, đang và sắp đi du học. Những rung động đầu đời nơi xứ lạ quê người luôn để lại những cảm xúc sâu lắng và đáng trân trọng nhất.
“Có những cuộc tìm kiếm đơn giản
chỉ là để tìm kiếm. Nhưng nhờ có đó mà ta hiểu rằng, tình yêu là giữa biển người, ta vẫn tìm thấy nhau.”Ngay từ hồi còn nhỏ, Lệ Thu đã
hay hỏi cha mình tại sao lại đặt cho cô cái tên nghe buồn bã như vậy: Trần Lệ
Thu. Cái tên nghe mà muốn khóc luôn, một cái tên đẹp nhưng quá buồn. Lúc nghe
người bạn cùng lớp cắt nghĩa Lệ Thu nghĩa là khóc hết nước mắt, khóc trong cả một
mùa thu, cô bé Lệ Thu ngây thơ mới học lớp 5 thấy rất sợ hãi. Cô còn nghĩ chắc
cha mẹ không yêu mình hay sao, bao nhiêu tên đẹp, bao nhiêu tên nghe phú quý giàu sang sao không đặt mà lại đặt cho cô cái tên nghe buồn như thế.
Cha của Lệ Thu thường chỉ mỉm cười và nhường việc kể lại cho mẹ của cô. Không
biết vì Lệ Thu hỏi quá nhiều hay mẹ cô kể quá nhiều mà bây giờ Lệ Thu nhớ chi
tiết một giai thoại về cái tên của cô. Khi mẹ cô mang thai Lệ Thu, cha cô làm ở
bộ ngoại giao phải đi công cán xa. Suốt chín tháng mang thai mà mẹ cô chẳng được
gặp cha cô mấy. Nhưng rồi đúng một ngày mùa thu, khi Lệ Thu cất tiếng khóc chào
đời, cha cô đã trở về trong sự bất ngờ của cả nhà. Lệ Thu nghĩ là những giọt lệ
hạnh phúc của mẹ cô. Giọt lệ của mùa thu đoàn viên khi cô chào đời.
Năm Lệ Thu 14 tuổi, cha mẹ cho
cô đi du học ở Anh. Hồi đó Lệ Thu còn nhỏ lắm, cô không biết sao cha mẹ lại muốn
cho mình đi du học sớm thế. Cô bật khóc nức nở giữa sân bay Nội Bài khi bóng mẹ
vừa đi khuất. Lệ Thu sống một mình ở London.
Thành phố xa hoa bậc nhất thế giới nhưng đối với Lệ Thu chỉ là điểm dừng chân
mà thôi. Thời gian đầu cô luôn nghĩ tới chuyện được về nhà. Lệ Thu thường thức
đêm gọi điện nói chuyện với chị gái của mình rồi ôm điện thoại chìm vào giấc ngủ.
Sau này Lệ Thu mới biết rằng cha mẹ cho cô đi du học sớm vì lo xa với tính cách
đa cảm, cô sẽ dễ dàng dựa dẫm vào người khác. Xa gia đình, Lệ Thu sẽ độc lập
hơn. Lệ Thu không biết mình có độc lập hơn không nhưng bây giờ hình như cô đã
chai lì với nỗi đau rồi. Bốn năm nơi xứ người, một mối tình đơn phương khắc cốt
ghi tâm. Lệ Thu hình như đã yêu anh ngay từ cái ngày đầu tiên anh khen tên của
cô rất có ý nghĩa. Người con trai đó là Nam Hoàng. Lúc Lệ Thu gặp Nam Hoàng lần
đầu, cô mới 14 tuổi. Nam Hoàng là anh họ một người bạn cùng lớp của cô, Mai
Anh. Anh lớn hơn cô sáu tuổi và có khá nhiều các cô gái vây quanh. Lệ Thu không
thích người như thế. Lúc đầu cô cũng chỉ muốn làm bạn bình thường với anh mà
thôi, một con bé mới 14 tuổi suy cho cùng thì còn nghĩ gì đâu. Thế rồi thời
gian qua đi, sau hai năm, họ từ chỗ chẳng ưa gì nhau trở thành bạn thân. Những
người bạn của hai người cứ lần lượt chuyển đi hoặc về nước. Cuối cùng, dường như
trong đám bạn chỉ còn lại Lệ Thu và Nam Hoàng vẫn ở lại London. Những lần nói chuyện qua điện thoại, những
tin nhắn nối tiếp nhau. Dường như cô và anh cứ thế nương tựa vào nhau mà sống. Nam
Hoàng trở thành chỗ dựa tinh thần của Lệ Thu. Kỉ niệm vui nhất giữa hai người
là một lần đi ăn cùng nhau, thấy Lệ Thu chỉ chúi mặt vào màn hình Iphone chơi
Doodge Jump, Nam Hoàng cũng mở điện thoại của mình ra và thách đố cô cùng thi
xem ai chơi giỏi hơn. Hôm đó hai người ăn Địt rán nên ai thua một lần sẽ phải
nuốt chửng hai miếng Địt chứ không được nhai. Kết quả là tối hôm đó, Lệ Thu cảm
thấy không thể ăn bất kì miếng Địt lợn nào trong cả tháng, còn Nam Hoàng thì thấy
bụng rỗng tuếch như chưa ăn gì.
Những lần đi ăn cùng nhau,
những lần nói chuyện cùng nhau cứ dày lên theo ngày tháng. Từ chỗ chỉ kể cho
anh nghe nhưng câu chuyện cười, rồi tới những nỗi lo thi cử, những vui buồn
trong cuộc sống, cuối cùng Lệ Thu đã cho anh biết mọi chi tiết về mình, và anh
cũng đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời cô. Tình yêu, dẫu ở cung bậc
nào, cũng đều đáng trân trọng. Khi cô lần đầu tiên thu hết can đảm nói với Nam
Hoàng anh là người cô rất thích năm cô 16 tuổi, anh chỉ cười xòa. Anh tưởng cô
nói đùa, còn xoa đầu cô và bảo: “Hai năm nữa, suy nghĩ lại, lớn lên một tí, cao
tới vai anh thì hẵng tỏ tình với anh”. Lệ Thu đã bị một cú sốc tinh thần lớn.
Cô đã rất buồn, cô không nhớ mình đã làm cách nào mà rời khỏi nhà anh được lúc
đó. Hình như cô đã chạy ra khỏi nhà anh, không, là anh vẫn luôn như thế, dắt
tay cô nhẹ nhàng dẫn ra bến xe buýt, đứng đợi ở đó cho tới lúc chiếc xe đã đi
khuất hẳn.
Đêm hôm đó, hai cô bé 16 tuổi
Mai Anh và Lệ Thu nằm kề bên nhau thầm thì. Mai Anh nói:
– Anh ấy đã từ chối rồi, cậu định
thế nào?
Lệ Thu nắm chặt tay lại đầy quyết
liệt :
– Thế nào là thế nào ? Tớ sẽ đợi
hai năm nữa rồi tỏ tình lại với anh ấy.
Mai Anh ngồi bật dậy:
– Sao cậu cứng đầu thế ? Anh ấy
đã từ chối khéo rồi còn gì?
Lệ Thu kéo cao chăn lên rồi
nói:
– Không phải mình cứng đầu. Ai
cũng làm như thế thôi. Nếu cậu gặp được người khiến cậu cảm thấy không thế sống
thiếu thì cậu có cố gắng để người đó thuộc về cậu không?
Mai Anh nằm lại xuống giường, lẩm
bẩm một mình trước khi chìm vào giấc ngủ: