Cô giáo Miệt Thứ
– Chết mẹ rồi… tự dưng ở đâu ra vậy trời…
Gã phía trước đang bịt miệng cô nói, giọng run run:
– Giờ… giờ làm sao đây mậy? Tụi nó thấy thì chết…
– Câm cái mỏ mày lại, để đó tao tính.
Gã phía trước mặt đang bịt miệng cô cỏ vẻ nhát hơn gã phía sau lưng, mặt hắn tái xanh, cũng đang sợ giống như cô vậy. Sợ thì có sợ đó, nhưng mắt hắn vẫn tranh thủ lướt nhanh trên tấm thân trần truồng đầy gợi cảm của cô. Người cô run run, hai tay bị khống chế rồi nên không thể che gì lại được, làn da trắng hắt lên trong ánh đèn vàng vọt. Gã sau lưng nghĩ chút rồi nói:
– Thôi, dắt nó vào chòi, kiếm cọng dây trói nó lại đã…
– Sao… sao phải làm vậy mậy…?
– Đụ mẹ… đéo bịt miệng nó lại, nó la bài hãi cho người ta biết hả… mau đi…
Vừa nói gã vừa thúc để đẩy cô về phía trước, lúc di chuyển gã phía trước lơi tay, làm cô Phương bớt bị bịt miệng lại, cô van xin:
– Hu hu… các anh tha cho tôi… tôi không la đâu…
Gã phía trước nhìn nhìn, nhưng gã sau lưng cứ thúc bắt cô vào trong chòi. Gã mở cửa ra, đẩy mạnh cô nhào vào căn chòi. Cô Phương hoảng kinh tột độ:
– Đừng! xin các anh! xin các anh tha cho tôi! Tôi không nói gì đâu.
Cô vừa dứt lời thì một gã đã nhào đến đè nghiến cô ra đất, gã dùng bàn tay thô bạo vừa khóng chế vừa tranh thủ dày vò nắn bóp khắp thân thể nõn nà của cô Phương. Cô cố hết sức giãy dụa nhưng không thể nào làm được gì hắn. Mình cô trần truồng, cứ cố dùng một tay bịt chặt âm hộ, tay kia cố gắng che che vú lại nhưng cũng không ngăn được hắn. Cô vừa khóc vừa kêu gào:
– Đừng mà… ai cứu tôi với…
– Má… mày đứng đó làm gì, kiếm cọng dây cho tao coi…
Gã sợ sệt nhát gang kia vẫn đứng đó run run, nghe bạn mình nói vậy thì luống cuống tìm quanh chòi, hắn mở tủ của thằng Miên, mắt sáng rỡ khi thấy có cọng dây. Gã đang đè cô Phương kêu:
– Đưa đây cho tao, mày ra cửa đứng canh chừng đi…
– Dạ… dạ…
Gã đưa cọng dây cho bạn rồi luống cuống đi ra cửa. Gã còn lại thúc ké hai tay cô Phương ra sau, nhanh nhẹn trói lại Cô hoàn toàn bị khống chế, giờ cứ lật qua lật lại như con tôm luộc. Trói được hai tay cô lại rồi, gã ngồi trên người cô ngắm nghía. Gã nhìn ra cửa ngó ngó gì đó rồi thò tay mò mò vú cô. Cô lúc lắc cái đầu, lớn tiếng van xin. Gã xem như pha, bóp vú cô một tý rồi nói:
– Đụ mẹ… vú bự quá… chậc… bỏ uổng quá… thôi… tranh thủ địt làm tình cái…
Hắn tặc lưỡi chắc nghĩ bỏ đi thì tiếc. Biết ý định của hắn, cô Phương cố giãy dụa, hắn lật cô nằm nghiên qua, hắn đè lên mông cô, móc móc dương vật từ ống quần đùi ra như thằng Miên đã làm đêm hôm trước khi hiếp cô. Nhìn thấy cây hàng của hắn, cô Phương chỉ còn biết nấc lên một tiếng rồi nhắm mắt lại. Gã đè ngang cô ra, gác một chân cô lên cao, kê dương vật của gã vào. Cô Phương kinh hoàng khi cảm thấy một vật mạnh mẽ đang từ từ tách đôi hai môi âm hộ của mình ra. Từng chút từng chút một, khúc dương vật kia thọc vào sâu hơn. Cô lại bị cưỡng đoạt nữa rồi. Toàn thân cô tràn ngập cảm giác đau đớn, hơi xót xót vì hình như lúc này âm hộ cô chưa sẵn sàng ra nước. Gã kia vẫn mặc kệ, gã nhấn mạnh vào sâu hơn, đầu khấc của gã ép mạnh vào chắc đâm thấu đến tử cung của cô luôn.
Lúc khúc dương vật vừa đâm vào thì bên ngoài đột nhiên nghe tiếng xào xạc, có một giọng của ai đó rất kêu rất lớn tiếng:
– Ai… ai đó!
Cô Phương đang bị đâm, còn cái thằng đâm cô thì đang phê lòi nên cả hai có nghe đâu những âm thanh xào xạc như khi người ta vật nhau. Rồi cánh cửa chòi bật mở, gã nhát gan hớt hả chạy vào, mặt mũi bầm tím, miệng la bài hãi:
– Chết rồi… chết rồi…
Đi theo sau gã đó chính là thằng Miên, mặt hắn đỏ ke giận dữ, người cơ bắp nổi cuồn cuộn. Miên cũng đang ở trần bận quần cụt như hai gã kia thôi, chắc hắn vừa đấm cái thằng nhát gan này mấy cái. Thằng đang nhét dương vật vào cô Phương quay lại thì đã bị thằng Miên đẩy một cái chúi nhũi. Thằng Miên nhìn thấy cảnh cô Phương nằm đó thì hét lớn:
– Đụ má… tao đánh chết mẹ tui bây…
Hai gã kia đứng lên nhào vô thằng Miên. Gã nhét dương vật vào cô có vẻ hung hăng hơn, nó đánh nhau với thằng Miên rất dữ, còn cái gã nhát gan kia cũng xớ rớ đó, nhưng chẳng giúp gì được. Hai gã tướng tá đều có vẻ nhỏ con, không ngon lành như thằng Miên nên tụi nó bị thằng Miên đánh nhiều hơn là đánh trả. Thằng Miên dữ quá, hai gã xáp lại đánh không bằng hắn. Gã hung hăng hơn có vẻ nhanh chân, gã tung cửa bỏ chạy ra ngoài, cái dương vật còn lòi ra lúc lắc coi mắc cười vô cùng. Rốt cục chỉ còn lại cái gã nhỏ con, nhát gan hơn, gã này yếu hơn nhiều, chẳng những bị đòn của thằng Miên mà còn bị hắn đè ra đất khống chế nữa. Thằng Miên đè được cái thằng nhát gan rồi quay qua hỏi cô:
– Em… Em gái có sao không?
Cô Phương nức nở, nãy giờ khi thằng Miên đánh nhau với hai gã kia, cô đã cố ngồi dậy, lết về sát vách dựa vào đó đầy sợ hãi. Nghe thằng Miên hỏi, cô lắc đầu, nhưng nấc lên:
– Em… Em gái không sao… hu hu… nhưng thằng kia… nó… nó… hu hu…
Cô mắc cỡ nói không thành lời, thằng Miên bực mình, thoi vào bụng thằng nhát gan mấy cái nghe thình thịch. Hắn chửi:
– Mẹ cái tụi câu trộm này… bữa nay dám làm cái trò này nữa…
Thằng nhát gan bị đánh đau quá, van xin:
– Anh ơi… anh tha cho em… đừng đánh nữa… đau quá…
– Ăn trộm tôm không nói, còn định Hiếp dâm Hãm hiếp cổ mà biểu tao tha nữa hả?