Chạy Án (Chap 14)
Chap 14: Đâm lén (p1)
– Nó đi lâu chưa em?- chị hất hàm hỏi con bé cùng phòng đang run bần bật.
-Chị ấy vừa ở nhà, tự nhiên lại dọn đồ đi luôn. Chị ấy còn đưa Em gái tiền phòng đây này, Em gái không dám nói dối đâu.- con mếu máo nói, nước mắt vẫn tèm nhem. Khổ thân nó ăn oan một cái tát của chị.
-Sao, đau à? Ai bảo chưa gì Em gái đã chửi bới ầm ĩ lên. Chị người đàng hoàng tử tế đến tìm người nói chuyện chứ có phải đến đánh ghen ăn cướp gì đâu.- chị vừa cười vừa nói đểu, cái cười tuy không có thần thái như mẹ nhưng nặng mùi dân anh chị.
-Em xin lỗi, Em gái không biết chị là Em gái chị Hằng. Nếu không nhất định Em gái không dám láo thế.- Con kia cúi đầu lí nhí.
-Khi nào nó về gọi chị, hai đứa làm dưới M bar Trần Duy Hưng phải không?
-Vâng, Em gái làm cùng chỗ chị Minh. Nếu chị ấy về Em gái sẽ nhắn lại ạ.
Hai chị Em gái lại lên tắc xi hành quân về nhà. Mình giở điện thoại ra, thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của mẹ. Cũng sợ sợ, vừa bỏ cơm lại vừa đi khuya. Chắc tí về lại mất ngủ cả đêm mất.
-Tối mai có lên M bar ko?- Mình hỏi
-Thừa thãi, giờ nó chắc đã có chỗ trú chân an toàn rồi. Khổ thân con kia, định cho nó ít gọi là đền bù, nhưng mà đang cáu, kệ mẹ nó. Coi như trút giận tí.
-Mình đi taxi vẫn chậm hơn một cuộc điện thoại.
-Chắc chẳng còn ai vào đây được nữa, chị có nghĩ như Em gái không?
-Ukm, không ngờ được, là chị em… Có nên làm rõ chuyện này không?
-Để Em gái xem đã chị ạ. Nếu như mối quan hệ giữa con kia và anh Bình có vấn đề thật thì chưa nên. Chúng nó xoay đâu chả được lí do. Nhưng nếu anh ấy mà không quen biết con kia. Thì giết cũng chưa hết tội được, Em gái lại nhớ ra gói hồng phiến. Đm nó, đời Em gái tí thì tàn.
-Giờ biết làm sao là nó có quan hệ gì với anh Bình không?
-Hôm trước ai đi làm lại sim cho anh Bình?
-Thằng Tam ở chợ xe, chứng minh thư là do nó làm.
-Mai Em gái muốn đi với ông ấy chút, chị bảo sáng mai qua đón em. Chị vẫn giữ cái chứng minh thư giả chứ. Đưa em.
-Ukm. Vẫn để két, cái đấy bố ai dám mang ra ngoài, công an mà tóm được lại khóc. Mai chị gọi nó sớm. À, mà hôm nay ngày mấy rồi nhỉ?
-Ngày gì? Mùng 7 âm rồi.
-Không, anh Bình ở quận được mấy ngày rồi?
-Sắp đủ 3 lệnh rồi đấy chị ạ. Chị nói mẹ xem thu xếp đi. Nếu giờ không chạy được tại ngoại vào Hỏa Lò rồi, cửa ra hẹp đ’ lách được đâu.
-Nhưng lại có thể điều khiển được mọi việc ở nhà dễ dàng hơn.
Mình liếc nhìn chị, cười và gật đầu ra chiều hiểu ý chị… Đúng là có dễ hơn với ông ấy thật.
Hai chị Em gái rón rén bước lên tầng hai, mẹ vẫn đang nằm ôm con bé cháu ngủ, hoặc giả vờ ngủ. Thôi thế cũng may, để sáng mai có chút sức lực nghe chửi cũng đỡ hơn, bịa ra lí do gì bây giờ nhỉ? Thôi kệ mẹ, sáng mai cứ trốn dậy sớm bảo đi có việc tối lại tính tiếp. Khốn nạn ,ra đời rồi mà vẫn bị quản lý như gái mới lớn trong nhà. Nản.
8h sáng hơn một chút, Hai đứa khách rình rập từ sáng sớm này có lẽ là khách sớm nhất trong ngày. Quên mẹ nó mất bọn hành chính chúng nó làm muộn. Ngồi ngắm đi ngắm lại cái chứng minh thư kiểu mới. Hoàn hảo không có chút sai sót. Thế này đến công an cũng khó có thể phân biệt được khi mà mọi thông tin trên CMT đều chính xác đến cả cái ảnh chụp từ thời Học Sinh THPT thò lò mũi. Thảo nào xe NOPP sau khi đẩy cho nhà ông này cà lại số khung số máy chạy bon bon chưa dính tí dớp nào.
-Anh muốn làm lại sim ạ? Anh vui lòng kê khai vào đầy đủ thông tin vào đây cho Em gái với.
-Chị ơi, Em gái mất sim, mất cả máy luôn. Giờ không nhớ hết 5 số, Em gái nhớ được vài ba số thôi ạ.
-Anh cứ ghi vào đây đi ạ, rồi bọn Em gái sẽ xác minh thêm.
Nó cầm tờ giấy ghi ba số điện thoại, của chị, của nó, và của con khốn nạn kia.
-Em chỉ nhớ được ba số này thôi ạ. Của Em gái trai, vợ với mẹ em. Chị kiểm tra đi, ba số này là hay liên lạc nhiều nhất đấy.- Ông Tam cầm tớ giấy đưa cho con bé nhân viên.
-Anh có nhớ thêm được số nào không ạ? Thế này ít quá, hơn nữa số cuối sai rồi ạ.
-Sai thế nào được chị xem lại hộ Em gái với.- Nó thở phào trong bụng tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng là có thể ông Bình dùng số rác.
-Chắc chắn anh ạ, số này chưa từng liên lạc trong 6 tháng gần đây. Anh có nhớ lần nạp thẻ gần đây nhất là bao nhiêu không ạ.
-Bố ai mà nhớ được, 500 phải không chị?
-Không phải anh ạ. Hay là thế này đi, anh cố nhớ thêm được có liên lạc với ai nữa không? Bạn bè chẳng hạn, 1 lần thôi cũng được. Chứ thế này khó khăn cho bọn Em gái quá.
Ông Tam quay sang nhìn mình, mình kéo kéo tay áo ông ấy, hất đầu ra phía cửa. hiểu ý ông ấy đứng dậy
-Mẹ chúng mày nữa, làm ăn quan liêu bố đời như bao cấp ý. Rồi có ngày bố mày qua đập nát cái chỗ này.
Hai anh Em gái cắp đít ra về trước sự ngỡ ngàng của con bé nhân viên, kiểu gì tí cũng bị chửi sau lưng nhưng it nhất là đã xác minh được 6 tháng qua ông Bình không có mối liên hệ gì với con bé kia. Nhẹ nhõm chút. Cơ mà lại có cái khác nặng lòng hơn. Như vậy đúng mẹ nó là có đứa muốn đứng ra phá đám chuyện nhà mình rồi. Giờ nhìn ai cũng lại cảnh giác.
Sau khi tường thuật câu chuyện lại cho chị với thái độ lạc quan nhất có thể. Bà ấy có vẻ hào hứng và yêu đời hơn lúc nào hết, như kiểu mai đón được ông Bình ra khỏi quận ngay vậy. Cứ ầm ĩ giục mẹ qua nhà chú B nói chuyện chạy tại ngoại. Đến độ khiến mẹ khó chịu
-Tao còn sốt bằng trăm mày, ba ngày hôm nay tao liên tục giục. Nhưng cứ ậm ừ cho qua bảo phải bàn đã. Hôm nay tao chốt sổ với chú ấy là có đi xem thầy, thầy nói đẹp ngày, nếu có làm thì làm ngay trong hôm nay thôi, bắt chú ấy phải đặt vấn đề ngay.
-Liệu từ giờ tới tối có tin gì không ạ?
-Đang đợi, nếu không tao đang tính cửa khác.
-Con nhớ nhà mình có quen với ông làm trên ủy ban quận, phụ trách vấn đề an ninh và công an.
-Tao vẫn muốn thông qua con đường ngoại giao trước đã. Nếu chưa gì mà đã dùng cấp trên ép người ta, không hay. Vụ này cũng lớn, không phải muốn nhanh là nhanh được, phải tháo từ từ. mà hôm qua họp bar thế nào?
-Chẳng có gì cả, vẫn thế động viên mọi người cố gắng bảo ban nhau, vì danh dự, vì anh em. Mọi người cũng có ý kiến là lo cho hai anh, nhưng hời hợt con cũng chán chả muốn nói gì thêm. Vài cổ đông muốn ngãng ra. Nhưng lại không ai cho phép bán cổ phần ra ngoài cả. cãi nhau, bà Hằng với vợ ông Dũng thì khóc bù lu bù loa lên, cuối cùng thì chả ra cái gì.
-Cái bar đấy rồi còn có nhiều chuyện hay để xem lắm.Nhưng thôi mình cứ lo chuyện nhà mình đã.
-Đợi chú B thì biết tới bao giờ?
-Không, tối nay dù thế nào tao với chúng mày cũng qua nhà chú ấy, dứt điểm trong tối nay thôi. Nếu không sẽ phải tính cửa khác.
-Vâng.