Chạm tới một… hoàng tử
Thích một người là một chuyện, nhưng liệu có đủ can đảm để chạm tới người đó không lại là chuyện khác…
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
Tặng Dũng.Tôi gặp Ken lần đầu tiên vào một chiều tháng Tư. Những ngày
tháng Tư rất nhiều buồn chán cho tới khi tôi gặp cậu ấy: việc học hành liên miên
với khối lượng bài tập khổng lồ, vài điểm số không được như mong đợi, chiếc
laptop hỏng cả tháng trời chưa được sửa, và những mâu thuẫn nhỏ nhặt với cô
bạn cùng phòng. Ban ngày đi học, tối trở về nhà nghe vài bài hát trên radio rồi
lại lao vào hoàn thành đống bài tập. Ít chat chit và chẳng mấy khi nhắn tin với
bạn bè. Thứ bảy, Chủ Nhật đi làm thêm
hoặc đi xem phim một mình. Cuộc sống của tôi buồn tẻ.
Ken là một chàng trai cao lớn, hay khoác balo và mặc những chiếc sơ mi kẻ caro và
quần jeans màu tối đơn giản. Một lần tình cờ
nhìn thấy cậu ấy đi trong trường, và bỗng nhiên, tôi bị thu hút. Thế là tôi đi theo Ken. Nói thật là tôi
thích ngắm nhìn cậu ấy từ phía sau. Cậu
ấy luôn mang bên mình vẻ mạnh mẽ và thản nhiên cuốn hút.
Vì không biết tên nên tôi gọi cậu ấy là Ken. Tôi
bắt đầu lang thang sau giờ học và thỉnh thoảng gặp Ken. Trong đám đông tràn ra,
tôi luôn nhận ra ngay cậu ấy. Gương mặt bình thản và luôn bước những bước dài
chậm rãi. Không biết là Ken có nhận ra rằng cậu ấy nổi bật như thế nào dù đi
một mình hay bước giữa đám đông, hoặc ít nhất là đối với tôi, mỗi khi xuất hiện
cậu ấy hệt như một ngôi sao băng vụt sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm mù mịt. Mỗi
lần như vậy, tôi lại đi theo Ken cho tới khi cậu ấy lấy xe và phóng vụt qua ngay
trước mắt. Điều kì lạ là tôi cảm giác được thời
điểm nào tôi sắp gặp Ken. Một lần ngồi trong lớp Giải Tích, tôi chợt thấy
xao lãng đột ngột. Không thể tập trung vào bài Giải tích lằng nhằng, tôi chống
cằm nhìn ra ngoài. Đột nhiên bắt gặp một chiếc áo kẻ caro vụt qua và khuất sau
bức tường xuống cầu thang. Tôi chạy ra khỏi lớp và chạy theo màu áo caro xuống 4
tầng cầu thang. Đúng là cậu ấy. Có một vài lần khác, khi tôi đi theo, Ken chợt quay lại. Bắt gặp
ánh mắt cậu ấy, tôi cực kì lúng túng, và thường che giấu sự lúng túng bằng
những hành động vụng về buồn cười.
Tôi bắt đầu có những
mối quan tâm khác ngoài việc hoàn thành đống bài tập mỗi ngày. Tôi nghĩ nhiều
về Ken, muốn biết tên thật của Ken, muốn biết cậu ấy bao nhiêu tuổi và học khoa
nào. Tôi muốn biết nhiều thứ nữa. Giống như một cuốn truyện trinh thám không thể
chỉ đọc đoạn đầu mà không khỏi tò mò. Phải chăng chàng hoàng tử của tôi đã thật
sự xuất hiện? Việc chờ đợi những lần gặp
cậu ấy trở thành niềm vui đơn giản và khiến sự buồn tẻ trong tôi dần tan biến.
***
Sau khoảng thời gian
tiết kiệm mọi khoản chi lặt vặt, tôi đủ tiền mang laptop đi sửa. Chiếc laptop
chạy ngon lành khiến tôi bớt bực bội nhiều vì những ngày mệt mỏi phải ra quán
net hoàn thành mấy bài trình chiếu. Tôi vào nick, vài tin nhắn offline rủ họp
lớp của đám bạn cũ xổ ra. Hòm thư có vài thư mới. Hầu hết là thư rác. Có một thư
từ An, cô bạn ngồi cạnh hồi cấp 3, nhờ tôi dịch hộ một đoạn văn sang Tiếng Anh.
Tôi vội gõ thư trả lời. Ở cuối email cô bạn gửi kèm một đường link, bảo rằng
cực kì thú vị. Bình thường thì tôi không bao giờ vào mấy cái link vớ vẩn kiểu
này, nhưng tự nhiên hôm nay chữ “cực kì” của An lại khiến tôi có hứng thú. Tôi mở
đường link. Trên màn hình là một cái tittle khá hấp dẫn và… nhảm nhí: “Bạn có
muốn biết tên tình yêu tương lai của mình?”. Tôi kéo chuột xuống dưới, một bảng
chữ cái, dấu và chữ số được viết thành
hình tròn. Ở giữa là một viên xúc xắc hình thù kì quái đang xoay tròn. Tôi điền
tên và ngày sinh phía dưới theo yêu cầu. Ở phần “ hãy viết những câu hỏi về
tình yêu của bạn vào đây”, tôi cười phì,
gõ: “Người tôi đang thích tên là gì?’’ và ấn Enter. Đột nhiên cái xúc xắc kì dị
nhảy loạn lên ở giữa hình tròn vài lượt. Rồi nó bắt đầu di chuyển đến các chữ
cái. Đầu tiên là chữ “D”. Nó dừng lại một lúc rồi lại di chuyển. Tiếp theo là
“ U”. Tôi viết từng chữ cái lên giấy. Kết thúc, các chữ cái và dấu ghép thành “Dũng”. Đến câu hỏi thứ hai, tôi
gõ: “Chồng tương lai của tôi tên là gì?” rồi cười sặc sụa. Cái chương trình
quái quỷ này biết nhiều thứ thế sao? Cái xúc xắc lại nhảy loạn lên rồi bắt đầu
di chuyển. Những chữ cái lần lượt hiện ra. Cuối cùng, không hiểu sao tôi lại có
thêm một chữ “Dũng” nữa. Tôi tắt trang web, tắt máy, lên giường đi ngủ. Đúng là
quá sức nhảm nhí.
***
Nhiều tuần trôi qua, tôi vẫn dõi theo Ken. Nói đúng hơn
là tôi đi theo Ken mỗi lúc gặp được cậu ấy. Tôi phát hiện ra cậu ấy thường mặc
áo kẻ caro màu xanh thẫm và có một vài chiếc sơ mi trắng kẻ sọc cũng màu xanh nốt. Có lẽ Ken
thích uống Coke vì cậu ấy hay mua Coke từ máy bán nước tự động trong trường. Ken
thỉnh thoảng đứng trò chuyện với bạn bè, thỉnh thoảng đứng nghe điện thoại và
cười, nhưng phần lớn là đi một mình. Một chàng trai hoàn hảo như vậy hẳn là đã
có bạn gái rồi, tôi luôn nghĩ như vậy và chưa bao giờ có ý định tiến tới làm
quen với Ken, dù rất muốn. Ai cũng hiểu một cô gái với vẻ ngoài quá mờ nhạt, nói
chuyện ngập ngừng và thiếu tự tin chắc chắn sẽ thất bại ngay lập tức.