“Cảm ơn! Vì… đã không như là phim”
Chàng là trai tài, nàng là gái sắc, hai người lại ở chung một nhà, liệu câu chuyện giữa họ có kết thúc… như phim?
Normal
0
false
false
false
MicrosoftInternetExplorer4
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
Chàng – sinh viên vừa tốt nghiệp với tấm bằng giỏi
mà nhiều người phải ao ước, mới ra trường đã nhanh chóng xin được việc làm với
mức lương khá cao ở một công ty lớn – là Em gái họ của cô.
Nàng – sinh viên năm hai của một trường đại
học vào hàng top, học hành ổn, lớp trưởng gương mẫu suốt 16 năm kể từ lúc biết
đến cái trường học – là cháu họ của chú.
Chàng – đẹp trai, ga lăng, năng nổ hoạt bát, là
admin của nhiều diễn đàn có tiếng.
Nàng – khá xinh xắn với mái tóc luôn cột cao,
má lúm đồng tiền, và không chịu kém cạnh vì còn là đội phó đội tình nguyện của
trường.
Họ sống cùng một nhà.
Một cặp đôi quá ư là hoàn hảo. Chắc bạn cũng đang nghĩ đến những drama Hàn
với mô típ sống chung nhà, ban đầu ghét nhau nhưng dần dần lại nảy sinh tình
cảm, kết nhau lúc nào không hay biết, phải không? Những Lee Min Ho và Son Ye Jin
trong Personal Taste, Song Hye Kyo và Rain trong Full House, Yoon Eun Hye và Joo Ji Hoon trong Goong nữa… Những
cặp đôi hạnh phúc mà ai cũng mơ ước ấy, tình yêu cũng bắt nguồn từ việc sống
chung nhà đấy thôi. Nàng lên Hà Nội học, ở cùng nhà với cô chú. Cô chú của nàng
lại hết sức vun vén nữa, nên lúc nàng mới đầu năm hai đã muốn chàng và nàng
phải lòng nhau. Bởi vậy mà từ chỗ nhà đã có 4 người, cô của nàng kéo thêm chàng
đến ở cùng thay vì để chàng ở trọ, với lý do “Nhà ít người, Em gái tới ở cùng cho vui”.
Nhưng, đời liệu có như phim?
***
Phương về nhà với mấy túi đồ ăn trên tay, trán lấm tấm mồ hôi, vừa bước
chân vào nhà đã gọi toáng lên:
– Su
ơi, hôm nay cậu Nam của Em gái có về ăn cơm trưa không đấy?
–
Sao,
đã nhớ cậu Em gái rồi à? Trưa nay cậu ấy có về đấy.
Giọng điệu nhớn nhác châm chọc của con bé 9 tuổi khiến Phương tức anh ách.
Cô chú Phương còn tiêm nhiễm vào đầu con bé những gì không biết. Phương vừa sửa
soạn nấu ăn vừa nghĩ ngợi. “Thời buổi này
mà còn có chuyện ép duyên thế này hả giời”. Nó ngao ngán. Phương chẳng ghét
Nam, nhưng cũng chẳng thích, cũng chẳng phải là vì nó đã có người yêu. Phương
chưa yêu ai, nhưng nó thực sự không muốn tình yêu của nó đến theo cách này. Làm
gì cũng có người dọn đường cho mà đi rồi thì còn gì là thú vị nữa. Chí ít, cô
chú nó cũng phải để cho hai đứa tự nhiên một tí, chứ cái cách thể hiện rõ như
1+1 = 2 này thì ai mà dám tìm hiểu gì nữa. Thật là…
Tiếng xe máy dừng trước cổng cũng là lúc Phương nấu xong. Phương chưa kịp đoán
ai thì tiếng cái Su đã bô bô ngoài sân:
–
A,
cậu Nam về. Chị Phương cháu mong cậu mãi.
Con nhóc chết tiệt. Sao lại hạ thấp chị nó thế không biết. Phương bước ra
sân định bụng mắng cho cái Su một trận, nhưng lại ngại Nam nên thôi. Nó chào xã
giao:
–
Cậu
Nam về rồi à?
Đấy. Đến cả mấy tháng rồi mà Phương vẫn giữ cái lối xưng hô ấy. Hễ mở miệng
là một cậu Nam, hai cậu Nam, rồi xưng mình là Phương. Cứ vậy thì là cậu cháu
như với cái Su rồi còn gì. Đến nản.
Buổi trưa cô chú không về, nhà chỉ có ba người, ấy vậy mà Phương cũng chỉ
cắm cúi ăn, thỉnh thoảng giục cái Su ăn nhanh, mặc cho cậu cháu nhà cái Su cứ
tíu tít trò chuyện rôm rả. Kệ. Không quan tâm. Nam có kể chuyện ở công ty thì Phương
cũng thêm vào ít câu gọi là hưởng ứng cho lấy lệ, mặc dù cách nói chuyện của
Nam, theo Phương thì quả thật rất cuốn hút.
–
Chiều
Phương đi học không? – Nam hỏi lúc Phương đứng rửa bát, cái Su đã đi ngủ.
–
Dạ
không. Phương học sáng nay rồi. Cậu chắc đi làm chứ nhỉ?
–
Không,
anh xin nghỉ chiều nay, định cùng Phương đi siêu thị mua ít đồ về làm cơm khao
cả nhà tháng lương đầu tiên. Anh không thạo mấy việc này lắm, không biết Phương
giúp anh được không?
Phương ngừng tay, chợt bối rối. Lần đầu tiên Nam nhờ Phương, lại còn đi
cùng nữa. Rõ ràng khi cô chú bóng gió gán ghép hai đứa, Nam cũng chẳng có biểu
hiện gì, chỉ cười cười. Tất nhiên Phương không biết Nam có ý gì với mình không,
có nghĩ như mình không, chỉ là Phương cảm thấy không thoải mái. Lần đầu tiên
Phương nghĩ đến cảm xúc của Nam. Biết đâu, anh ấy nghe lời người lớn cũng không
biết chừng. Má Phương nóng bừng, trả lời mà không nhìn lên:
–
Vâng,
thế cũng được ạ. Phương rảnh mà.
Siêu thị buổi chiều khá đông đúc. Phương mặc chiếc áo len dài màu xanh
dương, quần jeans, quàng khăn len đỏ to sụ, đi đôi giày thể thao trắng năng
động, thêm chiếc mũ len nữa, trông đáng yêu vô cùng. Nhìn hai đứa đi với nhau
ai cũng nghĩ là người yêu, ai cũng phải ngoái lại nhìn. Thì đã bảo họ là cặp
đôi hoàn hảo mà lại. Nam vẫn ngoan ngoãn đẩy xe đựng hàng đi theo Phương, thi
thoảng kể mấy câu chuyện làm Phương cười tít mắt. Phương không cảm thấy ngại
ngùng nữa, chí ít là giờ phút này. “Chết
rồi, không lẽ?…”