Bóng hình thân thương – Kì cuối: Yêu thương trở về
Nếu yêu thương chân thành thì dù có lúc đã lạc mất tay nhau, vẫn sẽ lại tìm thấy bàn tay thuộc về nhau để nắm.
Trong
một phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện, có hai chiếc giường trải ga màu trắng đặt
cạnh nhau. Trên đó là hai cô gái trạc độ tuổi 17. Cả hai đều nằm bất tỉnh,
bên cạnh là những người thân, gồm một chàng trai và hai người phụ nữ đứng
tuổi. Nhìn dáng vẻ chàng trai thì chắc hẳn anh đã thức nhiều đêm để trông nom
hai cô gái. Còn những người phụ nữ thì mặt mày ủ dột, đôi lúc, từ miệng họ phát
ra những tiếng thở dài. Tất cả những người có mặt trong phòng bệnh ấy, cả người
bất tỉnh lẫn người không bất tỉnh, đều không nói với nhau một câu nào. Dường
như họ chờ đợi một điều gì đó xua đi không khí nặng nề này. Họ vẫn đang chờ đợi…
…
18 năm trước…
– Chị sẽ mang một trong hai thiên
thần của Em gái sang định cư bên Mỹ, vì cuộc sống của Em gái bây giờ không thể lo toan
cho cùng một lúc hai đứa nhỏ.
– Nhưng em…
– Sẽ là con của chúng ta. Chị sẽ
coi cả hai đứa bé là con của chị. Em đừng lo nghĩ gì nhiều. Hãy nuôi dạy thật tốt
đứa trẻ này. Khi chúng lớn, chúng sẽ trở về, là chị Em gái của nhau.
– Vậy thì…
– Con gái Em gái tên là Ly Ly. Thế nhé,
chị sẽ dạy con bé tiếng Việt, dạy con bé trở thành một người phụ nữ Việt Nam
truyền thống. Và tất nhiên, chị sẽ mang những gì tốt đẹp nhất đến với con bé.
Em tin chị chứ?
– Vâng. Em tin chị.
Người phụ nữ xưng là “chị” đưa tay
bế đi một bé gái đang ngoan ngoãn trong vòng tay người mẹ. Người phụ nữ ngồi
phía đối diện cố gắng kìm nén dòng nước mắt của mình. Hai thiên thần bé bỏng vừa
ra đời ngày hôm nay, chúng chưa kịp nhìn mặt nhau lấy một lần thì đã phải xa
nhau. Có thể mãi mãi chúng sẽ không bao giờ biết được sự xuất hiện và tồn tại
song song của một người chị Em gái giống mình nữa.
Ráng chiều ảm đạm, người phụ nữ bế
trên tay đứa trẻ còn lại, nhìn ra phía cửa sổ đối diện. Ở phòng đối diện, cũng
có một người phụ nữ đang bế đứa trẻ nhỏ nhìn ra phía cửa sổ. Họ nhìn nhau, gật
đầu chào và không bao giờ gặp nhau nữa.***
–
Minh à, con biết chuyện của Na và Ly chứ?
–
Dạ. Con mới biết. Sớm nay Ly kể cho con nghe.
–
Ừ. Con bé vì biết chuyện này mà đòi về Việt Nam. Nó muốn gặp bác, muốn gặp lại
Na.
Thoáng
ngập ngừng, người phụ nữ có đôi mắt hiền đưa tay lau đi những giọt vừa lăn trên
má. Bà thấy mình là người có lỗi, cảm giác có lỗi vây kín lấy tâm can bà
không chừa một lối thoát. Cả hai cô con gái đều bị tim bẩm sinh. Giá như có thể
làm điều gì đó để đánh đổi sức khỏe cho các con của mình thì bà nguyện làm tất
cả.
–
Bác đừng lo nghĩ nhiều. Na và Ly sẽ ổn thôi ạ.
Người
phụ nữ lặng im không nói gì, mắt bà nhìn ra phía hai cô con gái còn nằm ngủ yên
trên giường bệnh. Bất chợt, bà nhớ đến cảm giác khi xưa đã tách hai đứa ra xa
nhau. Bây giờ cũng là lúc để hai đứa trở về bên nhau, nằm cạnh nhau, trò chuyện
cùng nhau như những cặp sinh đôi bình thường khác. Chỉ có điều, chúng nó sẽ
không trò chuyện bằng lời để người khác nghe thấy được. Có thể chúng nó đang
nói thầm với nhau điều gì đó. Hoặc cũng có thể, chúng nó đang dạo chơi trong suy
nghĩ của nhau chăng? Bà mông lung nghĩ.
Chàng
trai bước ra ngoài, phía khoảnh sân trước phòng bệnh. Cậu nhíu
mắt, nhìn lên bầu trời cao và xanh thẳm những mây là mây. Cái oi bức như phả thẳng
vào mặt và những luồng cảm xúc mạnh làm bỏng rát nơi cuống họng. Cậu thấy mắt
mình cay cay.
***
Tôi
dạo chơi trong giấc mơ của Ly. Cô ấy, à không, bây giờ thì phải gọi là Em gái ấy mới
đúng. Em ấy đang ngồi trên thảm cỏ của một quả đồi xanh mướt. Ôi chao, nhiều màu xanh đến mát lành! Ở đó, Em gái ấy ngồi bó
gối, đặt bảng vẽ lên đùi và cứ thể mải miết tô tô những nét chì lên xuống. Tôi
không dám bén mảng lại gần vì sợ làm Em gái ấy mất tập trung. Nhưng tôi thích thú
quá chừng khi nhìn nét mặt nghiêng của em. Mái tóc buộc lệch nghiêng hẳn sang một
bên, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, môi Em gái cười và mắt sáng lấp lánh. Hình
như Em gái ấy thừa hưởng tất cả những nét đẹp của mẹ. Còn tôi, chỉ thừa hưởng đôi
phần mà thôi. Phải rồi, chúng tôi không giống nhau hoàn toàn, chúng tôi là sặp
song sinh khác trứng. Vậy nên, tôi kém xinh hơn cô Em gái gái của mình.
Nhưng điều đó không làm tôi thấy khó chịu, ngược lại, tôi rất tự hào khi biết
mình có một cô Em gái gái xinh xắn đến vậy.
–
Nói dối! Chị nói dối đúng không?
Tôi
hoảng hốt giật mình. Ly đã phát hiện ra tôi đang nhìn trộm, lại còn biết được
tôi đang nghĩ gì. Tôi luống cuống, mặt mày tái xanh lại, miệng lắp bắp.
–
Chị… chị…
Từ
đằng xa, một người con trai đang đi đến. Anh cầm trên tay hai lon Pepsi, bước
chân nhanh dần. Và khi tiến đến một khoảng nhất định, đứng giữa tôi và Ly, anh
mỉm cười:
–
Giải lao nhé!
Ly
mỉm cười với anh, đón lấy một lon Pepsi, áp lên má, mắt cười tít lại. Tôi ngơ
ngác không hiểu gì, ngỡ như mình là đứa bị bỏ rơi.
–
Này, của Em gái đâu?
–
Sao cơ?
–
Em cũng có phần chứ?
Ly
và anh chàng kia phá lên cười. Trong ánh nắng chói chang buổi bình minh, tôi đã
không kịp nhận ra rằng đó là một chàng trai lạ mặt. Và Ly đứng lại gần anh ta,
khoác lấy tay anh ta để nhìn vào khuôn mặt đang ngơ ngác của tôi, nháy mắt.
–
Chị à, đây là bạn trai của em. Anh Minh của chị đang đợi chị ở nhà kìa. Hì hì.