English EN Vietnamese VI

Ánh nắng làm mình chói mắt

Tắt tính năng chặn quảng cáo nếu không xem được Clip. Xem toàn màn hình (Full Screen) để hạn chế quảng cáo

Nhìn Hoài Anh vuốt nhẹ lên cánh hoa tinh khôi mỏng manh, miệng hơi mỉm cười, Tuấn thấy thật vui. Bõ công cậu dậy từ 4 giờ sáng, đạp xe lên tận chợ hoa Quảng Bá tìm mua.

Normal.dotm
0
0
1
1967
11212
Techland
93
22
13769
12.0

0
false

18 pt
18 pt
0
0

false
false
false

/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:”Table Normal”;
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:””;
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin-top:0in;
mso-para-margin-right:0in;
mso-para-margin-bottom:10.0pt;
mso-para-margin-left:0in;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:12.0pt;
font-family:”Times New Roman”;
mso-ascii-font-family:Cambria;
mso-ascii-theme-font:minor-latin;
mso-fareast-font-family:”Times New Roman”;
mso-fareast-theme-font:minor-fareast;
mso-hansi-font-family:Cambria;
mso-hansi-theme-font:minor-latin;}

1.
Nắng cuối tháng chín mềm mại, phủ lên hành lang tầng ba một
lớp ánh sáng trong suốt mỏng manh. Hành lang vắng người. Yên tĩnh. Chỉ nghe thấy
tiếng bước chân rất nhẹ, đều đều vang lên. Cô bé mảnh khảnh với chiếc headphone
trên tai kéo lại dây ba lô, khe khẽ nghiêng đầu. Ánh nắng trượt dài trên mái
tóc, tạo thành một vệt vàng nâu rực rỡ lấp lánh.

Bỗng
có tiếng chạy gấp gáp, cùng với tiếng gọi từ phía sau:


Này, khoan đã… Chờ một chút!

Hoài Anh bỏ headphone
khỏi tai, quay đầu lại. Trước mắt là cậu bạn lớp trưởng đang đứng thở dốc, tay
chống lên đầu gối ngước mắt nhìn mình. Cô nhóc cau mày:


Cậu gọi tôi?

Lấy tay lau mồ hôi
trên trán, Tuấn nói:


Ừ. May quá trước khi xe chạy tớ còn đếm lại sỹ số lớp. Mình
xuống đi cả lớp đang chờ đấy.


Tôi không đi. Chẳng liên quan gì đến tôi cả.

Tuấn ngạc nhiên, như
không thể tin nổi điều vừa nghe thấy. Cậu khó hiểu hỏi lại:


Sao cơ? Không liên quan… Nhưng Hoa là bạn cùng lớp của bọn
mình, lần này ra nước ngoài điều trị không biết kết quả thế nào. Nếu cả lớp đến
động viên chắc chắn cậu ấy sẽ…


Thì sao?

Hoài Anh ngắt lời. Chẳng
qua chỉ là bạn cùng lớp thôi, cần gì phải lo lắng đến thế. Ở lớp chẳng mấy khi
chơi với nhau, đến động viên an ủi vài câu có ích gì? Nhìn lớp trưởng xem, tất
bật lo lắng cứ như việc của mình vậy. Ở lớp cậu ta cũng luôn hòa đồng vui vẻ với
mọi người, chắc hẳn cậu ta có nhiều thời gian rảnh rỗi lắm. Mà thực ra, Hoài
Anh luôn thấy buồn cười mỗi lần Tuấn hăng hái giúp đỡ bạn bè. Thật phiền phức.
Các mối quan hệ thật phiền phức.

Cô nhóc đưa chiếc
headphone lên tai quay lưng bước đi, hờ hững nói:


Cô giáo dạy nhạc đang chờ tôi ở nhà. Cậu làm tôi muộn giờ rồi
đấy.

Tuấn mở to mắt nhìn
Hoài Anh, chưa bao giờ cậu nghe thấy một câu nói vô tâm như vậy. Cậu mở miệng định
gọi với theo, nhưng rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cúi xuống nhìn đồng hồ rồi
chạy vội về phía cầu thang đi xuống. Trên hành lang lát đá xanh dương thật dài,
hai bóng người đi ngược hướng nhau, khoảng cách cứ lớn dần, lớn dần cho đến khi
cả hai khuất sau tán xà cừ xanh mướt.

Bước xuống bậc thang
cuối cùng, Hoài Anh lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ đang luẩn quẩn. Khi nãy, trong một
khoảnh khắc, giữa ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn thất vọng của Tuấn cô nhóc đã bắt
gặp một tia nhìn ấm áp. Hoặc là, Hoài Anh mỉa mai thầm nghĩ, là do màu nắng chiếu
vào mắt Tuấn. Và trong giây lát đã làm Hoài Anh chói mắt.

2.
Trên trang giấy trắng muốt, những nốt nhạc dần hiện lên, như
những bông hoa xanh xám giăng mắc hờ hững giữa 5 dòng kẻ thẳng tắp. Chúng được sắp xếp thật lạ lùng, vừa như ngẫu nhiên lại vừa như cố ý. Hoài Anh chăm chú
ghi lại ý tưởng của mình, có vẻ chẳng quan tâm đến Tuấn đang ngồi trước mặt,
kiên nhẫn thuyết phục từ nãy tới giờ:

– Nhé! Vở kịch còn
thiếu nhạc nền nữa thôi là hoàn chỉnh. Trước khi diễn trong hội trại cậu chỉ cần
đi tập với lớp mình 3, à không, 2 lần thôi là được. Không mất nhiều thời gian
đâu, mỗi buổi tập khoảng 2 tiếng. Được không?

Cuối cùng thì Hoài
Anh cũng dừng viết, khó chịu ngẩng lên nhìn Tuấn:

– Nhắc lại lần thứ
ba: tôi không thích. Thiếu nhạc nền, đơn giản cậu có thể dùng đĩa CD thay thế.

Tuấn cười cười nói:

– Có người chơi sống
thì hay hơn nhiều mà. Vở kịch này chiếm nhiều điểm trong tổng điểm xếp loại của
hội trại, lớp mình cùng nhau cố gắng chắc chắn sẽ đạt được điểm cao. Với lại tớ
thấy cậu ít khi tham gia cùng lớp…

– Không phải việc của
cậu. Còn điểm thi đua của lớp cao hay không tôi cũng chẳng quan tâm. Hôm đó tôi
còn có việc.

Hoài Anh gấp lại tờ
giấy định đi ra khỏi lớp, tìm chỗ nào yên tĩnh không bị làm phiền thì nghe thấy
Tuấn nói, trong giọng nói có pha lẫn bực bội:

– Việc của lớp là việc
chung, tức là việc của mọi người. Cậu không thể nói một cách vô trách nhiệm như
thế. Chỉ cần bớt một chút ích kỷ…

Bàn tay Hoài Anh chợt
dừng lại, mảnh giấy trên tay rơi xuống đất. Cô nhóc quay sang nhìn Tuấn, tức giận
cao giọng:

– Ích kỷ? Vô trách
nhiệm? Cậu lấy tư cách gì đánh giá tôi? Nếu tôi không ích kỷ, không chỉ nghĩ
cho mình, chẳng lẽ đợi người khác nghĩ cho tôi sao? Gia đình cậu, bạn bè cậu hẳn
phải rất quan tâm đến cậu, cậu làm sao hiểu được. Nói với cô giáo hôm nay tôi ốm
phải nghỉ học.

Khi bạn không vào được Mobiblog, hãy truy cập Mobiblog.fans để lấy địa chỉ website chính thức
Bạn cũng có thể thích

Phim Sex Đảo Tối Cổ

Đảo Tối Tổ - sisainlive.com là website xem phim Sex Việt Nam hàng đầu. Cập nhật các bộ phim Sex loạn luân, Sex Livestream online, Địt nhau online livestream trực tuyến. Với Đảo Tối Cổ, bạn tha hồ xem các clip thác loạn của giới trẻ Việt Nam.

Phim Sex Động Tối Cổ - sisainlive.com

Phim Sex Vietsub Không Che - pornvietsub.com

Ảnh Sex Gái Việt 2k - vav2k.com

Hình Sex Gái Việt Nam - viet2k.com

Hình Ảnh Sex Hot Girl - vavporn.com